Năm Tân Hoa thứ bảy tới rồi.Vân Chiêu xem xong báo cáo của huyện cuối cùng báo cáo lên, từ từ gấp văn thư lại, đứng ở trước cửa sổ nhìn bầu trời xám xịt không nói gì.Tin tức trong báo cáo rất tốt, ít nhất vấn đề lương thực đã được giải quyết triệt để, có điều sau mỗi báo cáo đều kém đánh giá của giám sát bộ.Vấn đề rất nhiều, sau khi được bí thư Lê Quốc Thành tổng kết lại, có tới hơn vạn.Sau khi qua phê duyệt của Vân Chiêu, lại phát cho Trương Quốc Trụ, để tướng quốc phủ chấp hành cụ thể và điều chỉnh.Thông qua lần điều tra nghiên cứu quy mô lớn này, Vân Chiêu nhận ra, Đại Minh đúng là đã cơ bản giải quyết được vấn đề cái ăn, xem ra bước tiếp theo quan phủ phải làm là tinh tế hóa hành chính.Lúc chiến loạn mọi người kéo nhau chạy khỏi bình nguyên giàu có, vào thâm sơn cùng cốc sống, bây giờ thiên hạ đã ổn định, bách tính nên bỏ núi cao rừng sâu bất tiện, về với bình nguyên rồi.Cùng với nhân khẩu Đại Minh không ngừng gia tăng, đất đai trên bình nguyên dần không đủ dùng, quan phủ các nơi tổ chức bách tính tới vùng bình nguyên vắng bóng người.Chỉ có điều lần di dân quy mô lớn này quan phủ không còn đuổi bách tính như đuổi dê, sau đó cho ít hạt giống, nông cụ rồi không quản nữa.
Mà có điểm di dân được quy hoạch, bách tính tới nơi thì nơi ở, đường xá, nguồn nước, công trình thủy lợi đều sẵn sàng.Cần đảm bảo những nơi đó có thể làm đường sắt chạy qua.Cần đảm bảo bách tính di dời tới vào mùa đông, tới mùa xuân có thể triển khai sản xuất, sinh hoạt.Mỗi điểm dân cư Vân Chiêu đều thiết kế theo nhu câu của thành thị, vì y thấy, những điểm dân cư ấy sớm muộn cũng biến thành thành phố.Giờ bỏ chút công sức, sẽ vô cùng có lợi cho tiến trình thành thị hóa sau này.Thông qua điều kiện sàng lọc hà khắc như vậy, kỳ thực chẳng có mấy chỗ thích hợp.Cái mảnh đất Trung Hoa này vốn không có quá nhiều bình nguyên, hậu thế sở dĩ có nhiều công trình vĩ đại được người đời xưng tụng chẳng qua là lựa chọn hết sức bất đắc dĩ mà thôi.Nếu có thể làm đường trên đất bằng có ngốc mới chui vào núi phá đá xây những cái cầu cao mấy trăm mét.Nếu được, Vân Chiêu chẳng thà trên mảnh đất Đại Minh này đừng bao giờ xuất hiện công trình gọi là kỳ tích thế kỷ, vì nó tượng trưng cho sự bất đắc dĩ hơn là vinh diệu.
Giống như đập Tam Hiệp đời sau vậy, ai mà muốn xây thứ có thể biến thành quả bom nổ chậm chứ thế, nhưng không xây không được, bất đắc dĩ trong đó mấy ai hiểu.Nhìn thấy những mảnh đất tương đối bằng phẳng được đánh dấu lẻ tẻ đa phần ở tây bắc, đông bắc, Vân Chiêu thở dài.“ Tới lúc phải khai phát đông bắc rồi.” Vân Chiêu tự lẩm bẩm:Bí thư Dương Chiêu đang sắp xếp tài liệu ở gần đó nói nhỏ:” Bệ hạ, đông bắc lạnh lẽo cằn cỗi, e là bách tính không muốn đi.”“ Nếu trẫm nói tới đông bắc mỗi người có thể sở hữu hơn 30 mảnh ruộng màu mỡ, ngươi bảo họ có muốn đi không?”“ Thần thấy Nam Dương càng thích hợp cho bách tính sống hơn.”Vân Chiêu quay sang hỏi: “ Vậy phải quản lý thế nào?”Dương Chiêu tựa hồ đã nghĩ tới vấn đề này:” Chỉ cần bách tính sống tốt là được.”“ Ý ngươi là Đại Minh sau này có thể chia cắt thành vô số quốc gia cũng không sao?” Vân Chiêu dựa người vào lưng ghế, hứng thú hỏi:” Ý nghĩ này sinh ra thế nào vậy?”“ Lấy dân làm gốc ạ.”“ Nói thế là ngươi thích Xuân Thu Chiến Quốc, thích Tam Quốc, thích Ngũ Đại Thập Quốc, thích Nam Bắc triều, hay là ngươi cho rằng Đại Minh căn bản không cần thống nhất, trẫm chỉ cần trông coi tốt Quan Trung là được, không cần để ý tới nơi khác, cứ mặc cho họ tự đánh giết với nhau.”Dương Chiêu mặt đỏ bừng bừng lắc đầu liên hồi:” Thần không có ý đó.”Vân Chiêu hai tay đan vào nhau đặt lên bàn:” Nói suy nghĩ của ngươi xem.”Dương Chiêu hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, tổ chức ngôn ngữ nói:” Tự trị là được ạ, đây là một đại xu thế.
Như Chu thiên tử phân phong chư hầu, thi hành chính sách chung chủ, nhà Chu kéo dài tám trăm năm, chưa triều đại nào sau này lâu dài hơn.”Vân Chiêu khẽ cười:” Năm xưa Chu thiên tử thống lĩnh thiên hạ có rộng hơn vùng Quan Trung không?”“ Không ạ.”“ Ngươi có biết Vân thị ta đã tồn tại hơn nghìn năm không?”“ Biết ạ.”“ Vậy ngươi có nghĩ tới điều gì không?”Dương Chiêu mặt xám ngoét: “ Bởi vì nhỏ nên tồn tại lâu.”Vân Chiêu phất