Mùa xuân ở thành Yến Kinh ngoại trừ nhiều gió cát ra thì chẳng còn gì để nói nữa.Cát bụi là thứ rất đáng ghét, vì nó cứ len lỏi vào khắp mọi nơi, biến mọi thứ thành một màu xám bẩn thỉu, trông khó chịu vô cùng.Trương Quốc Trụ đang tổ chức cuộc vận động làm sạch thành phố, nhưng lại không phải là vì cát, công tác chủ yếu có hai cái, một là làm sạch cống rãnh, hai là làm sạch nguồn nước uống.Trong thành Yến Kinh có hai con sông thối cực lớn là sông Đồng Tử và sông Cao Lương.Từ thời Nguyên, Yến Kinh bắt đầu trở thành một trong số thành thị quan trọng nhất Trung Hoa, cho nên trong mấy trăm năm qua, dân cư sống ở tòa thành này đã trà đạp nó đủ thảm.Trong đó hai bên sông Cao Lương vốn là vùng đầm lầy trũng thấp, trải qua trăm năm biến thiên, hai bên sông bị rác lấp đầy, dần cao thành mặt sông, tạo thành khu dân cư mới.Từ xưa tới nay rác rưởi là một trong số nguyên nhân trọng yếu là thành thị tiêu vong.Rất nhiều tòa thành thời viễn cổ không phải bị hủy diệt bởi chiến tranh, thiên tai hay bệnh dịch, mà thực ra là vì bị rác thái ép phải đi nơi khác.
Đó là sự thực, theo như tính toàn của học giả khảo cổ thuộc ti thiên giám, nhiều thành thị thời kỳ Ân Thương sở dĩ biến mất là vì ô nhiễm thành thị, làm bẩn nuồn nước sinh hoạt và tài nguyên, khiến con người phải đi nơi khác tiếp tục ô nhiễm.Đoạn sông đi vào sông Đồng Tử và sông Cao Lương bị rác thải lấp mất rồi, mỗi ngày phân và nước tiểu người Yến Kinh đổ ra sông biến tòa thành không tệ này tòa thành thối.Khó chịu nhất là vì hai con sông thối này sinh ra ruồi muỗi, khiến cho tới mùa hè một cái ruồi muỗi bay kín trời như lớp sương mù dày.
Bọn chúng là nguồn cơn đủ thứ bệnh dịch.Phải trải ống xi măng.Đó là quyết định của Trương Quốc Trụ.Sở dĩ đưa ra quyết định này tiền đề không phải là để cải thiện hoàn cảnh cư trú của cư dân Yến Kinh, mà vì năm xưa Từ Ngũ Tưởng xây dựng mấy xưởng xi măng cực lớn dưới chân Yến Sơn.Vốn cho rằng xi măng làm ra sẽ cung không đủ cầu, vì phải cung cấp cho Sơn Hải Quan xây dựng thành phòng, hai thỏa mãn nhu cầu xây dựng nhà cửa của bách tính Yến Kinh.Đáng tiếc thực tế có hơi chênh lệch so với dự liệu, người Kiến Châu, Lý Hồng Cơ không đánh mà chạy mất rồi, xây dựng bảo lũy ở Sơn Hải Quan không cần nữa, mà đường xá thông tới Liêu Đông thì chẳng ai muốn làm.Thế là phiền rồiBảy tám cái xưởng xi măng không nuôi nổi 5 vạn người.Mà năm vạn người này lại nuôi sống bao nhiêu gia đình? Giờ xi măng không bán đi được, những người này thấy sắp phải uống gió tây bắc, hết cách, Trương Quốc Trụ phát động kế hoạch thoát nước cho Yến Kinh.Muốn thông qua hai công trình cực lớn này để tiêu hai hết xi măng, thuận tiện thúc đẩy thói quen dùng xi măng của người Yến Kinh, làm phồn vinh thị trường.Thế nên toàn bộ thành Yến Kinh liền trở thành công trường khổng lồ, đồng thời vì thi công, đại bộ phận con đường chính đều bị đào lên.Vân Chiêu thích cái cảm giác biến cả thành thị thành công trường, năm xưa y cũng rất muốn đào cả thành phố lên, nhưng không có cơ hội.Hiện giờ y muốn đào chỗ nào là đào chỗ đó, cảm giác tự do ấy làm lòng người phấn chấn.Do cải tạo thành phố tiêu tiền thuế, tức là tiền của bách tính, chứng tỏ bách tính tự nỗ lực cải tạo hoàn cảnh sinh sống của mình, để có thành thị tốt hơn, đây là hành vi tiên tiến.Cho dù nói hành vi này tựa hồ rất ngu, nhưng cảnh tượng này chỉ có thể thấy được ở thành phố không ngừng phồn vinh, nếu thành thị không đủ năng lực sẽ không thấy cảnh này.Lần này đừng thấy thành Yến Kinh chỉ làm hai việc cấp thoát nước, nhưng gần như đào toàn bộ đường xá của thành Yến Kinh lên, đây không phải là công trình nhỏ, với tiến độ này muốn hoàn thành mất ba năm.Trương Quốc Trụ từ Mật Vân về, Từ Ngũ Tưởng muốn xây hồ chứa nước ở Hoài Nhu, Trương Quốc Trụ đã xem qua, thấy Từ Ngũ Tưởng làm việc quá tủn mủn, hồ chứa nước kia làm trong núi, không lớn, tác dụng chỉ đủ tưới tiêu đồng ruộng.
Vì không lớn nên không thể tưới tiêu diện tích lớn.Hắn chuẩn bị mở rộng cái hồ chứa nước đó lên mười lần, chỉ có thể mới đủ tưới tiêu cả