Bất kỳ loài động vật nào khi còn nhỏ đều đáng yêu.Cho dù là rồng, hổ, sư tử thì con non thì ai ai cũng thích cả.Chỉ là khi trưởng thành thì không thích được nữa, vì chúng thích ăn thị, nhất là rồng, chúng ăn người.Con rồng nhỡ Vân Chương bắt đầu thoát ly phạm trù đáng yêu, dần làm người ta ghét rồi.Một đôi tình lữ có thể chỉ trong một suy nghĩ không còn thân mật nữ, xem ra đứa nhỏ Cát Thanh đó không có duyên với hoàng gia rồi.Sát phạt quyết đoán, trở mặt vô tình, Vân Chương ở điểm này hơn Vân Chiêu.Vân Chiêu là người trọng tình cảm, cho tới giờ y chưa từng giết một công thần nào, dù có phạm sai lầm, y cũng mang tâm thái chữa bệnh cứu người để trừng phạt.Chứ không đánh cho chết luôn.Đó là chuyện bây giờ, sau này giết hay không phải xem Vân Chương.Buồn cười ở chỗ, mọi tâm thuật đế vương của Vân Chương lại do chính họ dạy ra.“ Điện hạ nếu như muốn tìm người kinh tài tuyệt diễm ở thư viện thì e là khó rồi.
“ Từ Nguyên Thọ đổi đề tài, đồng thời cũng thay đổi xưng hô, chính thức hơn:Vân Chương cười như không quá để điều này vào lòng: “ Phụ hoàng nói, đệ tử phải là người hàng đầu mới dùng nhân tài hàng đầu, đệ tử còn cách mục tiêu đó rất xa, nên dùng người bình thường là được rồi.”Từ Nguyên Thọ thăm dò, muốn xem rốt cuộc tâm thái đế vương của Vân Chương đã kiến thiết tới đâu:” Điện hạ có thể điều Hạ Hoàn Thuần về kinh, phụ thân ngươi tựa hồ rất coi trọng vị sư huynh này của ngươi.”“ Đương nhiên là coi trọng rồi, nên đệ tử không điều động nổi, huynh ấy mới là người kế thừa y bát của phụ hoàng đệ tử, nhưng phụ hoàng đệ tử nói rồi, trong vòng 20 năm nữa, huynh ấy không về kinh.”“ Ở lại Tây Vực sao?”Vân Chương không đáp mà lấy trong ống tay áo ra một bản danh sách đưa Từ Nguyên Thọ:” Đệ tử muốn những người này vào Thục.”“ Kế hoạch nhập Thục của ngươi bị níu chân à?”“ Có một số chuyện phụ hoàng, mẫu hậu đệ tử không tiện giải quyết, giờ tới lúc thanh trừ triệt để rồi.”Từ Nguyên Thọ hít sâu một hơi: “ Điện hạ nói Thạch Trụ sao?”“ Tần tướng quân đã qua đời vào tháng hai năm nay, trước khi qua đời đã gửi thư cho mẫu hậu đệ tử, trong thư hi vọng mẫu hậu nể tình bà ấy mà tha cho Mã thị.”Chuyện này không cần nói cũng biết Phùng Anh sẽ đồng ý, Từ Nguyên Thọ hỏi: “ Mẫu thân ngươi đã đồng ý, sao ngươi lại nuốt lời?”Vân Chương mặt lộ vẻ khinh bỉ, ngón tay gõ mặt bàn Nếu Mã thị giải tán tộc binh, giải giáp quy điền thì không phải không thể tha cho họ, kết quả là họ bề ngoài thì giải tán, thực tế lại ngầm giở trò, khiến đất Thục yên lành thành tặc khấu không ngớt.
Thậm chí dám nhúng tay vào sản nghiệp gấm ở Cẩm Quan Thành, chu sa ở trong Ba, tham tiền tới người ta phát ghét.”“ Đệ tử muốn biết, một tướng môn ngầm tổ chức tặc khấu , lại còn kiếm nhiều tiền tài thế để làm gì.
Còn nữa, bọn chúng dám vươn tay vào Vân Quý, ngầm ủng hộ tổ chức bang phái gọi là Bài Bang, còn có Can tử doanh, cùng với Thiên địa hội đã bị tiêu diệt, thực sự là chán sống rồi.
Phụ hoàng đã giao cho ta toàn quyền xử lý việc này, muốn ta cân nhắc xong rồi giải quyết.”Từ Nguyên Thọ hỏi:” Điện hạ định xử lý thế nào?”Vân Chương mỉm cười rót thêm nước cho Từ Nguyên Thọ, nói ngắn gọn:” Giết!”“ Với cục diện bây giờ muốn giết những kẻ đó không hề khó, điều lão phu muốn hỏi là điện hạ định giết tới mức độ nào?”“ Tất nhiên là giải quyết một lần dứt điểm.”” Đã lập kế hoạch xong rồi sao?”“ Chỉ còn đợi thu lưới nữa thôi.”Từ Nguyên Thọ thở dài, cầm danh sách đứng dậy:” Điện hạ chờ chút, lão phu đi rồi về.”Ông ta vừa mới đi thì một thiếu nữ áo lam thò đầu vào thư phòng, không thấy ai liền vui vẻ chạy tới chỗ Vân Chương:” Ra là ngươi thật, tới thư viện sao không tìm ta?”Vân Chương mỉm cười điềm đạm:” Có vài việc muốn thương lượng với sơn trưởng.”Cát Thanh bĩu môi có chút hờn dỗi:” Được rồi, ngươi làm việc trước đi, ta đợi ngươi ở Bạch Ngọc Đình.”Vân Chương xua tay:” Không cần đợi ta, ta xong việc sẽ về thành Ngọc Sơn ngay, sáng sớm mai phải về Lam Điền xử lý chính vụ, sẽ có một thời gian