Trong lòng run sợ, Hàm Hinh nhìn khuôn mặt cười như không cười của Từ Du, sợi dây căng thẳng trong lòng lung lay.
Chung quy vẫn là bất ổn.
“Thật sự là ông nội nói cho anh sao?”
Thấy Hàm Hinh không tin, Từ Du cười, lấy điện thoại ra, nhấn trên màn hình vài cái sau đó cười khẽ đưa đồ trong cho cô: “Bà chủ không ngại có thể nghe xem.”
Đó là một đoạn ghi âm, mở ra là giọng của ông cụ, trong giọng nói mang vài phần tang thương.
Sau đó ánh mắt thay đổi: “Thật sự là ông nội.”
“Cho nên bà chủ, cô không cần lo lắng, trong công ty tôi sẽ gọi cô là cô Hàm, khi ở riêng tôi sẽ tôn trọng phép tắc lời nhắn nhủ của ông chủ, cô là phu nhân Tổng Giám đốc.”
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Hàm Hinh nghe thấy từ ‘cô Hàm ’ rồi lại ‘bà chủ’ từ miệng Từ Du, đầu hơi phình ra.
“Tôi không bắt buộc anh phải gọi tôi là gì, tôi chỉ hy vọng chuyện này người khác sẽ không biết là đủ rồi.”
Sau này cô còn muốn thoát thân, nếu như bị dán lên người nhãn mác tên Mộ Dịch Kỳ, e rằng cả đời này khó mà gỡ được.
“Cô yên tâm, bà chủ, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra, tôi bảo đảm.” Từ Du thề son sắt nói.
Thấy ánh mắt kiên định khác thường của anh ấy, Hàm Hinh thở phào một hơi.
Sau khi ngắn gọn nói vài câu, Từ Du nói cho Hàm Hinh biết vài chuyện công việc cô phải làm.
Những tài liệu photo hàng ngày, đưa tài liệu tới các bộ phận khác, đều là những chuyện nhỏ vô cùng đơn giản.
Nhưng ngược lại làm cho Hàm Hinh cảm thấy khó chịu.
Những việc này giống như việc vặt kiểu bưng trà rót nước các kiểu.
Cô phải học hỏi kinh nghiệm những chuyện hữu dụng, những việc này ra ngoài có tác dụng gì?
“Thư ký Từ, những việc này đều là ông nội bảo tôi làm sao?”
“Đương nhiên, mệnh lệnh của ông chủ, tôi không dám không nghe theo.”
Hiển nhiên, Từ Du cũng phát hiện ra thái độ kinh ngạc của Hàm Hinh với công việc này.
Cô dừng lại một lát, cũng không nóng lòng nói rõ điều gì.
Mọi