Lông mày tà khí nhếch lên bắn ra từng tia rét lạnh.
Hàm Hinh chỉ cảm thấy sau lưng toá ra một tầng khí lạnh.
Quanh quẩn bên tai là giọng nói mỉa mai lạnh lùng đả kích cô của anh.
“Anh thật sự không biết?”
“Đừng có vòng vo với tôi.”
Nói xong, người đàn ông giật cà vạt xuống, ‘hừ’ lạnh một tiếng.
Đồ trong tay ném vào thùng rác.
Ánh mắt anh quá mức áp bách khiến tái tim Hàm Hinh lúc này nảy lên loạn xạ.
Được rồi, cô thật sự có chút sợ tên khốn này!
Hít sâu vài hơi, ổn định tâm trạng, hờ hững nói: “Ông nội nói bên anh thiếu người, gọi tôi đến giúp anh.”
“Ồ? Là vậy sao?”
Trong ngữ điệu tràn ngập sự không tin.
Hàm Hinh không biết cãi lại thế nào, càng không tìm ra sơ hở trong lời nói của anh, anh không tin là điều rất bình thường.
Bỗng nhiên, tiếng giày da vang lên, hơi thở nguy hiểm lại gần cô, trong nháy mắt, trái tim thắt chặt, chợt nghe thấy anh ghé vào tai cô nói: “Cô đúng là có bản lĩnh, rốt cuộc đã làm gì mà có được sự tín nhiệm của ông nội với cô hả? Uy hiếp tôi, gả cho tôi, bây giờ còn vào công ty, đúng là ông mắt đã mờ nên mới để cô vào đây.”
Lời nói nhục nhã không chút thương tiếc ném hết lên mặt cô.
Chưa bao giờ có khoảnh khắc, Hàm Hinh cảm thấy muốn quay đầu bỏ đi.
Lý trí nói cho cô biết, không thể đi, cô còn chuyện bắt buộc phải hoàn thành.
Môi đỏ cong lên, khoé môi mỏng lộ ra nụ cười quyến rũ, mềm mại: “Cậu chủ Mộ, đừng giận mà, gả cho anh là mơ ước của tất cả các cô gái ở thành phố H. Anh biết, tôi âm thầm vui vẻ biết bao, anh bảo tôi giữ bí mật, không được để lộ chuyện này ra ngoài. Được, tôi đồng ý, nhưng nếu anh còn bắt nạt vợ anh là tôi thì ngày mai tôi sẽ cho các cô ấy biết, người chồng trong tâm trí đã là hoa có chủ từ lâu.”
“Cô… lại uy hiếp tôi?” Đôi mắt đen như mực của Mộ Dịch Kỳ lập tức trở nên hung ác nham hiểm, nắm chặt nắm đấm.
Người phụ nữ đáng chết