Trên ghế sofa, ở vị trí lõm xuống, hai người đồng thời nặng nề ngã vào cùng một chỗ.
Nghĩ đến những lời nói kia, cơn giận liền nén trong ngực người đàn ông.
“Nếu cô thật sự dám đội mũ cho tôi, tôi sẽ không tha cho cô!”
Hàm Hinh không biết sức mạnh người đàn ông này lại có thể cường tráng đến thế, khi hôn, anh có thể cướp đoạt hết dưỡng khí của cô khiến cô hít thở không thông, trái tim bị rút sạch.
Mặt đỏ lên, giọng cô yếu ớt: “Tôi gả cho anh, không phải anh nên thoả mãn tôi sao?”
“Được!”
Rất tốt!
Trong mắt Mộ Dịch Kỳ sôi trào làn sóng mãnh liệt, ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào cô: “Thoả mãn cô phải không? Tôi sẽ…”
Đọc truyện tại đây.
Lát nữa nhất định anh sẽ cho người phụ nữ này khó chịu, dám sỉ nhục anh như vậy, đội nón xanh cho anh, e rằng cách cái chết không còn xa nữa!
“Hàm Hinh, cô có bản lĩnh chọc giận tôi hết lần này tới lần khác, cmn đúng là cô đã làm được!”
Thở hổn hển, hai người nhìn nhau rồi cứ giày vò qua lại như thể ngày mai sẽ biến mất vậy.
Trong phòng làm việc rộng lớn, gió nhẹ thổi lên rèm cửa, một tia yêu hận tình nồng bất diệt dâng lên…
Khi Hàm Hinh cho rằng cuối cùng cũng có thể thoải mái thì tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên như giội một gáo nước lạnh lên đầu cô.
Con ngươi gần trong gang tấc, phát ra ánh sáng thâm thuý như nhiễm sắc đen của viên đá Hắc Diệu chiếu sáng khuôn mặt cô.
“Đừng nghe…”
Cô mở lớn hai mắt, kéo lấy áo sơ mi của anh, ánh mắt khẩn cầu muốn kéo anh về bên mình.
Trực giác nói cho cô biết, cuộc điện thoại này không thể nghe!
“Cút!”
Gần như Mộ Dịch Kỳ không