Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt của người đang nằm trong phòng, Giang Khải đưa tay day hai bên thái dương, tỉnh giấc.
Một căn phòng có vẻ chật chội và thiếu thốn tiện nghi, song Giang Khải lại ước gì anh có thể ở lại đây mỗi đêm.
“Anh tỉnh rồi.” Tịnh Kỳ đứng ở trước cửa, trên tay là một cốc trà giải rượu. “Anh uống thêm đi.”
“Cảm ơn em.” Giang Khải cầm lấy nó, mùi vị của trà Tịnh Kỳ pha không tồi, chỉ tiếc là nó chẳng có tác dụng gì với anh, vì cơ bản là anh đâu có say, anh chỉ lấy cớ để có thể ở lại nhà cô một đêm mà thôi.
Cơ mà đâm lao thì phải theo lao, Giang Khải uống hết cốc trà.
Tịnh Kỳ có vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi cô lại thôi. Chỉ bảo: “Anh ra ăn sáng đi.”
Giang Khải cũng không suy nghĩ nhiều, đến lúc Tịnh Kỳ tiễn anh ra cửa, anh vẫn nghĩ đây là một trải nghiệm tốt đẹp, nếu như cuối cùng cô không nói thêm một câu. “Đây là ngoại lệ đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Giang Khải, từ sau em sẽ không dung túng anh làm càn thế này nữa?”
Ý em là gì? Giang Khải còn chưa kịp bật mấy từ này ra khỏi cô họng thì Tịnh Kỳ đã nói tiếp.
“Đêm qua anh có say hay không anh tự biết mà.”
Nói rồi, cô lại thở dài: “Chúng ta vẫn chưa kết hôn, anh không thể tùy tiện ở lại nhà em qua đêm...”
“Được.” Giang Khải vốn muốn nói nhiều lời, những mọi ngôn từ đều bị câu nói lạnh nhạt của Tịnh Kỳ làm cho uất nghe, chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu đồng ý mặc cho nội tâm đang bất mãn.
Anh ở nhà cô qua đêm thì đã sao? Là do Tịnh Kỳ vẫn không hoàn toàn tín nhiệm anh mà thôi.
Trong khi đó, Tịnh Kỳ lại không suy nghĩ nhiều như Giang Khải, cô trở lại vào phòng, sửa soạn đồ rồi đến trường quay.
...
Hiện tại, vì yêu sách của nữ chính, mọi cảnh quay của cô ta đều được đẩy lên để quay hết. Nữ chính với tôn chỉ ‘đi sớm về muộn’ của cô ta, chỉ quan tâm bản thân mình thoải mái là đủ, còn ai vì cô ta mà thay đổi lịch trình công việc thì không quan tâm.
Nữ chính muốn nhanh, nhưng Vương đạo diễn có cho cô ta được như ý nguyện hay không lại là chuyện khác.
“Thư Di!” Vương đạo diễn ném tập kịch bản xuống nền. “Cô đang bày bộ mặt gì ra thế? Tôi bảo cô khóc chứ không phải bảo cô làm nũng.”
Sao có thể diễn một cảnh khóc thương tâm thành một cảnh mè nheo được chứ? Cô ta có hiểu diễn xuất là như thế nào không?
Vương đạo diện tức giận tới mặt mũi đỏ gay, thà một hai cảnh lỗi thì ông ta còn cho qua, nhưng đây là lần thứ mười rồi. Giọt nước tràn ly khiến Vương đạo diễn cũng không nể nang gì ai nữa, bởi cảnh nào cũng mười lần như thế thì đến mùa quýt phim của ông ta cũng chưa quay xong.
Vì mấy lời này của Vương đạo diễn, những nhân viên trong đoàn bắt đầu không kìm được những tràng cười. Vương đạo diễn nói thế này là không được rồi, sau lưng cô ta còn có kim chủ đấy. Ông không sợ người ta về thổi gió bên tai kim chủ à?
Những nhân viên trong đoàn vốn đã quá chán ghét cái tính kiêu căng ngạo mạn của Thư Di, nay có người khởi xướng mắng cô ta, bọn họ dại gì mà không phụ họa.
Thư Di bị vô vàn ánh nhìn đổ dồn vào, tức tới mức siết chặt những ngón tay, chiếc túi da hàng hiệu cũng vì hành động phát tiết của cô ta mà thê thảm vô cùng.
Thư Di nghiến răng đứng dậy, những tưởng sau mấy lời mắng mỏ của Vương đạo diễn, cô ta sẽ biết xấu hổ mà diễn cho đàng hoàng hơn, không ngờ, cô ta không chỉ bỏ quay mà còn trả treo lại. “Muốn làm gì thì tùy ông! Tôi mệt rồi.”
“Cô!” Vương đạo diễn tức muốn thổ huyết.
M* nó! Sao ông ta lại rước vào đoàn một nữ chính trời đánh như thế này!
…
Tịnh Kỳ không biết những chuyện ồn ào xảy ra bên ngoài đoàn làm phim, hiện tại thì công việc của cô chỉ ở trong nhà. Chủ yếu là