Lúc Phong Ly Ngân sách tôi lên bờ, Bạch Vô Thường đang hù dọa mấy kẻ đuổi thi kia, hiếm khi hắn hiện hình, làm những người đó sợ tè ra quần.
"Tại, tại sao..." Tôi lạnh tới nỗi đổi cả giọng, răng cắn luôn vào lưỡi.
Phong Ly Ngân trầm mặc cởi đồ ướt của tôi xuống, nhận lấy áo lông anh tôi đưa trùm lên người tôi.
Nhưng mà trần hai cái đùi còn lạnh hơn không phải sao?
Hắn nói với Bạch Vô Thường: “Xử lý mấy cái xác sống kia đi.”
“Tuân mệnh... Hì hì, tiểu nương nương, đừng trừng tôi, tôi chuẩn bị quà cho người đây.” Bạch Vô Thường cười với tôi, lấy trong tay áo ra một cái thẻ bài vỗ lên trán tôi.
Giống như được khai sáng, trong nháy mắt đó tôi nhớ lại cảm giác sợ hãi lúc bị hắn đẩy xuống giếng.
“Ngươi, ngươi.” Tôi trốn ra sau lưng Phong Ly Ngân, tên này khủng bố quá!
Cái lạnh lùng và tà khí của hắn, tuyệt đối là bản chất!
Lúc đó Bạch Vô Thường bỏ lại tôi, dùng thẻ bài gõ lên trán tôi chẳng lẽ là vì để lại cấm chú?
"Tiểu nương nương à! Tôi chỉ làm ơn mắc oán mà thôi! Haiz, mấy vị tôn thần chẳng ai thương tôi hết..." Hẳn oán giận bay về hướng mấy cái xác sống.
Phong Ly Ngân vẽ một vòng tròn, ôm tôi vào trong đó, tôi tưởng đó là phòng ngủ của mình... lần trước hắn cũng từng cõng tôi về như thế.
Nhưng không ngờ vừa bước ra, là tòa lầu nhỏ kia của Thẩm gia, cái mà tôi từng ở hơn một tháng, hắn cũng hạ chú trong phòng này sao?
"Ly Ngân, chuyện này là sao? Vì sao Bạch Vô Thường lại ném em xuống giếng hoàng lương?" Tôi thấy mình chỉ như một con kiến, bị mấy vị thần tiên kia đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Phong Ly Ngân đặt tôi lên mép giường, cười nói: "Sao? Giận hả?”
Tôi... Tôi rất muốn giận, nhưng giận không nổi.
Hắn đang đứng trước mặt tôi, tôi thấy chẳng còn gì quan trọng hơn thế nữa.
"Lúc ta đi tìm một pho tượng để để chia hồn thì có một phách bị hao tổn, thế nên ta phải bổ sung thêm một phách vào." Phong Ly Ngân cười khẽ một tiếng.
Tôi lặng lẽ nghe hắn nói..
"Hành động ngu xuẩn này bị ông lão Tử Vi phát hiện, vốn hắn đã không đồng ý chuyện ta cho em cái chú vãng sinh bất diệt, thế nên đánh cược với ta.”
“Trong mắt hắn, tình yêu say đắm của người phàm chỉ là một chấp niệm, trong chớp mắt sẽ tan thành mây khói, hắn để Bạch Vô Thường thiết lập tên của ta thành cấm chú, nếu em không thể nhớ ra thì ta sẽ không thể xuất hiện trước mặt em lần nữa, nhưng mà."
Giọng của hắn có một tia đắc ý: "Bọn họ đâu biết được rằng vợ của ta cố chấp đến nhường nào."
"Quan Thanh Tiêu, ta đã nói rồi, có thể quên ta hay không thì hoàn toàn là do em.”
".Nhưng mà cũng may, em không có ngốc lâu lắm, đã nhớ được tên phu quân mình rồi."
Hắn vừa nói vừa cởi đi quần áo ướt của tôi.
Tôi ngơ ngác ngẫm lại lời của hắn, cho đến khi da thịt lạnh lẽo áp sát làm tôi lạnh giật cả người, tôi mới hồi phục tinh thần: “Chờ đã! Bạch Vô Thường ném em vào giếng hoàng lươn.."
“Cái đó không phải là giếng hoàng lương, hắn không có quyền làm chủ, chỉ vâng theo lệnh ta đẩy em vào giếng hoàn dương*thôi, hắn lừa em đấy!”
*: Về lại nhân gian.
Lừa tôi?
Tôi... Tôi muốn, muốn bóp chết hắn cho rồi!
Tên đó! Nói chuyện thật giả lẫn lộn, diễn xuất chân thật vô cùng! Làm cho cả đầu tôi choáng váng! Quá xấu xa, sao trên đời lại có vị thần xấu xa như vậy chứ!
Khó trách quan lớn quan nhỏ gì ở âm phủ lúc gặp Bạch Vô Thường đều chạy trốn hết!
Nhân duyên tên này nhất định rất rất rất kém!
"Anh, anh cũng không thèm quản lý hắn lại! Quá xấu xa rồi! Em còn khóc lóc cầu xin hắn đừng bỏ lại em nữa! Mất mặt chết được!" Tôi tức giận hung hăng đập lên chăn.
"Ta quản không nổi hắn.” Phong Ly Ngân lắc đầu.
Không phải chứ! Hắc Bạch Vô Thường chỉ là tiểu thần ở âm phủ thôi mà, ngay cả chủ quản âm phủ mà cũng không quản lý được họ sao?
“Tuy rằng bọn họ chỉ là tiểu thần nhưng tín ngưỡng của dân chúng với họ rất cao, lực lượng vô cùng mạnh, có thể so được với tôn thần... Người ở dương gian có thể không biết ai là Bắc Thái để quân, không biết Tứ Ngự tu hành ở