"Vân Anh sao rồi?"
Thanh Tùng lắc đầu: “không tốt lắm, không muốn nói chuyện cũng không muốn nhìn thấy ai."
“Đi ăn chút gì đi, không có sức làm sao chăm sóc được người khác." -Thanh Bách kéo cậu ra căn-tin.
Hai anh em ngồi đối diện nhau, cố gắng nuốt mấy miếng thịt khô khan không rõ mùi vị.
“Mỹ An sao rồi?"
"con có thể nào, đến mặt anh cũng không muốn nhìn." - Thanh Bách cười khổ.
“không thể trách cô ấy, đổi lại là ai cũng khó mà tha thứ được, anh chỉ có thế hạ mình thôi."
“Anh không ngại hạ mình nài nỉ cô ấy, chỉ là anh cũng thấy không cam tâm.
Đâu chỉ ông ta, chính mẹ của Mỹ An cũng ích kỷ, người vô tội nhất chắc là mẹ của anh." - Thanh Bách nghiến răng.
“Vân Anh hay Mỹ An thì đểu là Lưu gia nợ người ta, cả đời này có lẽ em và anh đểu phải dùng để bù đắp lỗi lầm mà Lưu gia đã gây ra." - Lúc cậu nhìn thấy Vân Anh nằm trên giường bệnh trắng toát, dù không có tình yêu nhưng cậu đã xác định, cậu muốn sau này chăm sóc cho cô.
Cậu yêu Mỹ An bao lâu, Vân Anh cũng yêu cậu bấy lâu, bọn họ hoàn
toàn cơ thể lựa chọn một cuộc sống đơn giản hơn nhiều.
Những chuyện trả thù day dưa đau đớn, Thanh Tùng nghĩ thôi cứ nhường lại cho Thanh Bách và Mỹ