Đuôi mắt Thanh Bách khẽ giật, tay anh nắm lấy tay cô, môi mấp máy gọi cái tên quen thuộc:
“Mỹ An, đừng đi! " Mỹ An thấy Thanh Bách trong cơn mơ vẫn gọi tên mình như thế đau lòng không tả, cô nắm lấy tay anh, vỗ vỗ mấy cái:
“Em không thể hứa gì nhưng ít nhất đêm nay em sẽ không rời xa anh.
"
Mỹ An bây giờ mới chú ý tới một vài khung ảnh mới trong phòng bọn họ, cô bước tới cầm lên xem thử.
đểu là hình bọn họ sánh đôi được phóng viên chụp lại.
Bọn họ xứng đôi biết bao, trong những tấm ảnh này bọn họ đểu cười rất hạnh phúc.
cô không biết anh đã cho in những tấm ảnh này từ khi nào, cô biết anh làm
vậy chính là mong cô hiểu, thế nào là
trân trọng hiện tại.
“Anh cứ thích làm khó em thôi.
" -Mỹ An nhìn người đang nằm trên giường, bĩu môi nói.
Đột nhiên phòng cô tiếng gõ cửa, Mỹ An cẩn thận ra mở, cô giơ tay làm động tác suỵt với bác Hai, tránh khiến anh thức giấc.
“Tôi mang thuốc và đồ ăn tối cho cậu chủ.
"
“Anh ấy ngủ rồi, bác mang xuống đi, chắc đêm nay anh ấy không dậy đâu.
"
“Vậy! "