Gia nhân lục đục khiêng từng rương đồ chất phía sau xe ngựa khi trời vừa hửng sáng, chuyến đi lần này Ngọc Thuần là người biết cuối cùng, cho đến khi đứng tiễn cha mẹ và anh trai Ngọc Thuần còn chưa hết bàng hoàng.
Đứng chưa được bao lâu thì Trọng Huấn kéo ra cô sang một bên nhỏ to chuyện gì đó.
“Anh kéo em đi đâu vậy? Có chuyện gì sao không nói?”
Trọng Huấn ngó xung quanh đến khi chắc chắn không có ai, anh mới mở miệng nói:
“Em nhất định phải để mắt đến Bình Hiên rõ chưa?”
Ngọc Thuần lấy làm lạ, Bình Hiên không phải người được Trọng Huấn tin tưởng nhất sao?
Ngọc Thuần không dám đoán bừa, cô hỏi: “Anh nghi ngờ Bình Hiên chuyện gì?”
Nào ngờ cô bị Trọng Huấn cốc đầu đau điếng.
"Anh bảo em để mắt chứ không phải nghi ngờ hiểu chưa?”
Ngọc Thuần không thèm đôi co, chỉ “ừ” một tiếng cho xong chuyện.
Sau khi tiễn người nhà đi xa, Ngọc Thuần vội vàng đến cửa tiệm vì hôm nay có một lô hàng mới từ Thanh Châu chuyển tới.
Cô không dám sơ xuất, lỡ hàng gặp trục trặc hoặc chất lượng không tốt, thì người thiệt là nhà cô.
Cuộc sống Ngọc Thuần dần có quỷ đạo, sáng sớm thức dậy đến cửa tiệm, tối về sẽ cùng anh trai học tính toán quản lý, có đôi lúc rất mệt, nhưng đời sống an bình không xô bồ làm Ngọc Thuần quý mến nơi đây, đã ở được nửa năm ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Chập tối Ngọc Thuần chuẩn bị về nhà, Bình Hiên cầm sổ sách tháng trước đến tìm cô.
“Có chuyện gì sao?”
“Tiểu thư cô xem, số chi tiêu của tháng trước có chỗ không hợp lý...”
Bình Hiên mở sổ chi hàng tháng ra chỉ vào hai dãy cột, chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cũng nêu phương án giải quyết, Ngọc Thuần nhìn Bình Hiên lom lom, thành thật mà nói con người này có đủ trí tuệ của nhà lãnh đạo, mọi phương án suy đoán hắn đưa ra đều vô cùng chính xác, có hiệu quả.
Tận sâu đáy lòng cô khâm phục Bình Hiên, chẳng hiểu ý của anh Trọng Huấn là gì? Vì sao phải để mắt đến Bình Hiên? Từ lúc Trọng Huấn rời đi Ngọc Thuần đã tăng cường phòng bị với Bình Hiên.
Chùa Minh Tự là ngôi chùa lớn nhất nước ngự tại phố Đại Cát.
Ngôi chùa với lối kiến trúc mang đậm văn hóa dân tộc, với bức tượng phật dát vàng cao hai mét đặt giữa đại điện, đây là nơi nhiều phật tử đến cúng bái mỗi dịp lễ lớn hoặc ngày rằm.
Hôm nay Kim Bội đến lễ phật còn xin một bùa bình an về cho Ngọc Thuần, lúc biết Kim Bội tặng cho mình Ngọc Thuần vừa vui vừa xúc động, vì ít ra Kim Bội đã nhớ đến cô.
"Nhận quà của em chị không biết nên lấy gì để trả đây?"
Kim Bội lắc đầu: "Chị không cần trả em đâu, là do em tự nguyện mà."
"Chị biết." Ngọc Thuần nắm chặt bùa bình an trong tay, đăm chiêu nhìn ra nơi xa, con ngươi lóe lên ánh sáng vui mừng.
"Chị biết nên làm gì để trả ơn