Mùa đông Vũ Di có lá vàng khô héo từ từ lìa cành, núi xanh bạt ngàn, sông nước róc rách, mang theo ba phần ôn nhu, bảy phần tĩnh mịch, càng khiến tình ý kéo dài, chẳng ngại bụi trần.
Trì Thanh Ngọc mang Lam Hạo Nguyệt về lại cốc sâu, Hải Quỳnh Tử đang ngồi bên đầm nước nhìn bóng hai người đang đi tới từ xa, liền vẫy tay gọi hạc trắng.
“Hạc tiên ơi hạc tiên à, tao với mày ở đây chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng không phí thời gian.” Ông nói với con hạc trắng như thế, sau đó đứng dậy dọn giỏ cá, đeo trên vai.
Trì Thanh Ngọc nghe thấy ông nói thế, hỏi: “Sư phụ, thầy biết con muốn nói gì với thầy ư?”
“Con cũng đã mang người tới đây rồi, thầy đâu phải thằng ngốc.” Hải Quỳnh Tử ngoắc ngoắc tay với Lam Hạo Nguyệt, thấy nàng đứng sau lưng Trì Thanh Ngọc, có phần ngượng ngùng yên lặng, không khỏi bật cười bảo, “Hạo Nguyệt, từ nay về sau, thầy để lại thằng học trò này cho con.”
Lam Hạo Nguyệt bước tới một bước: “Tiền bối, chẳng lẽ người…”
“Các con tự có cuộc sống của mình, thầy quen dạo chơi bốn bể rồi, không phải là người có thể ở lại một nơi lâu dài được.” Hải Quỳnh Tử vuốt chòm râu dài, đi tới trước mặt Trì Thanh Ngọc mà nói.
Trì Thanh Ngọc giật mình: “Thầy phải rời khỏi đây sao?”
Hải Quỳnh Tử vuốt cằm, nói: “Bây giờ thầy đã có thể yên tâm rồi, Thanh Ngọc, cuộc sống sau này, con phải luôn nhớ kỹ người con gái ở bên cạnh con đây.”
Dù Trì Thanh Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ, thế nhưng vẫn nắm tay áo của Lam Hạo Nguyệt: “Sư phụ, con và cô ấy ở bên nhau, sau lại có thể quên được?”
***
Hai người nài nỉ cầu khẩn lắm Hải Quỳnh Tử mới đồng ý đợi sau khi họ thành thân rồi mới đi, vì thế, một nam một nữ bắt đầu tất bật bận rộn chuẩn bị việc chung thân đại sự cho mình. Hai người không có bạn bè thân thích giúp đỡ, cũng chẳng cần hôn lễ quá phức tạp, cứ lặng lẽ cùng xuống núi mua những đồ vật cần thiết, lại lặng lẽ trở về sơn cốc trước khi tối trời.
Thềm đá dài dằng dặc, sáng sớm ra ngoài là nàng dắt chàng đi, đến tối thì chàng đưa nàng về.
Đến lúc này, trái tim lo lắng bất an của Trì Thanh Ngọc trước khi cầu hôn mới từ từ bình lặng. Kì lạ là, cảm giác bình thản ấm áp này, bước chân ăn ý ấy, cứ như từ bẩm sinh mà ra. Chàng và cô gái bên cạnh chỉ quen nhau chừng nửa năm thôi, thế mà bây giờ, chàng thậm chí cũng không cần hỏi nhiều về lai lịch nàng, cũng chẳng cần nói chi về quá khứ của mình.
Trong chốn tối tăm mịt mù kia, chàng cảm thấy như đã quen nàng từ rất lâu, rất lâu rồi. Tình cảm khó giải thích thành lời này khiến chàng mong muốn được sóng vai bên nàng, cho dù không nói, cũng thản nhiên hài hòa.
Lúc lên núi, Lam Hạo Nguyệt đi sau chàng, bước chân có phần trầy trật. Chàng hơi ngại ngùng đưa tay, nàng do dự một chút, sau đó cũng dịu dàng nắm lấy.
Khoảnh khắc ngón tay lồng vào nhau, một con sóng im lặng dâng lên khắp người, như gió xuân, như mây trắng, dù không nhìn thấy không bắt giữ được thì đó cũng vẫn là sự ấm áp, dịu dàng êm ái, quấn quýt không rời.
“Em mệt à?” Trì Thanh Ngọc nhẹ giọng hỏi.
“Không mệt.” Lam Hạo Nguyệt bước lên một bậc thềm nữa, đứng bên cạnh chàng, đưa tay lấy đồ cúng nhang đèn trong sọt trúc sau lưng chàng, đặt vào giỏ sau lưng mình.
Chàng muốn lấy lại thì nàng đã đè tay, “Nghe tiền bối nói, chàng từng té bị thương, không được mang vác những thứ quá nặng.”
Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, áy náy nói: “Nhưng bây giờ đã khỏe hơn rồi…”
Nàng cong mắt cười, vén mấy sợi tóc bết trên trán chàng, “Phải đối xử với thân thể của mình thật tốt chứ… Thanh Ngọc…”
“Ừ, tôi biết.” Chàng dè dặt nắm ngón tay nàng, từ từ đi lên núi.
***
Ngày đông năm đó, bọn họ bái đường.
Gian nhà bên động Hoa đào được tân trang, là kết quả của một tháng vất vả của Trì Thanh Ngọc và sư phụ. Bãi đất sau nhà được khai hoang, nhờ Lam Hạo Nguyệt đi học kỹ năng của nông dân địa phương.
Hai người mặc quần áo mới do Lam Hạo Nguyệt tự cắt may, song song quỳ xuống trước Hải Quỳnh Tử.
Nến đỏ sáng ngời, hương thơm vấn vít. Lễ bái cho nhau, thiên hoang địa lão.
Ông lão mặc áo rộng, lấy một hầu bao trong ngực ra, đưa cho Lam Hạo Nguyệt. “Thầy vốn không có của cải, bèn lấy cái này làm lễ ra mắt, nếu sau này nó lại dám bắt nạt con nữa, cứ lấy cái này hút hồn nó đi.”
Lam Hạo Nguyệt đội khăn voan đỏ, không nhìn thấy trong tay có gì, chỉ cảm giác tròn vo. Cũng biết ông thích nói đùa, nên chỉ mím môi nói cảm ơn, không dám xem ngay.
Còn Trì Thanh Ngọc biện bạch: “Sư phụ, sao con lại bắt nạt cô ấy được?”
“Hừ, con toàn chọc người ta tức giận không nói nên lời, bản thân lại hoàn toàn không hay biết.” Hải Quỳnh Tử lườm chàng, đứng dậy vỗ vỗ Trì Thanh Ngọc, “Đã hoàn tục cưới vợ rồi, phải lấy mười hai vạn phần tốt của mình ra để đối xử với người ta.”
Dứt lời, ông cười ha ha, đội mũ, quẩy hành lý trên lưng, phóng khoáng bước ra cửa.
Trì Thanh Ngọc kéo Lam Hạo Nguyệt đuổi tới trước cửa, vội vàng hỏi: “Sư phụ có quay lại nữa không ạ?”
“Các con sống tốt, không chừng thầy có thể quay lại thăm như thế nào, nếu sống không tốt, thầy sẽ không nhận thằng học trò như con.” Giọng nói Hải Quỳnh Tử vang vọng, người lao vút đi, nhanh chóng biến mất trong hoàng hôn núi rừng.
***
Tấm rèm đơn giản được Lam Hạo Nguyệt khéo léo thêu hoa lên, khẽ khàng bay phấp phới, ở dưới có treo chuông, vang tiếng lanh canh trong trẻo, kinh động căn phòng yên tĩnh.
Nến đỏ trong phòng yếu ớt, phát ra ánh sáng màu vàng nho nhỏ.
Chàng nắm tay nàng dắt tới mép giường. Rèm đỏ chăn uyên ương, từng đường kim mũi chỉ đều do nàng tự tay làm lấy. Lúc này, rừng núi tĩnh lặng, có ánh trăng sáng xuyên qua song cửa sổ giấy. Lam Hạo Nguyệt cúi đầu đứng trước mặt chàng, chỉ cảm thấy khăn voan hơi động, chàng đang muốn thăm dò để lấy xuống.
Nàng ngẩng đầu, nắm tay chàng, chầm chậm nhấc khăn đỏ lên.
Dù chàng không thể nhìn thấy khuôn mặt nàng, thế nhưng Lam Hạo Nguyệt vẫn trang điểm rất cẩn thận, tỉ mỉ. Là loại son lấp lánh thơm mọng nhất, để chàng có thể biết, tối nay là thiên trường địa cửu, chỉ thuộc về hai người.
“Đây là màu đỏ. Son trên môi cũng thế.” Nàng dẫn dắt chàng chạm vào vạt áo trước người, đụng lên môi mình.
Ngón tay chàng run lên.
Mùi son thoang thoảng trong không trung, Trì Thanh Ngọc không tự chủ được, chạm lên má nàng. Lam Hạo Nguyệt lẳng lặng nhìn chàng, không có chỉ dẫn nào nữa. Đầu ngón tay lướt qua môi, lên lúm đồng tiền, lên khóe mắt, lên chân mày cong cong của nàng.
Lam Hạo Nguyệt hít thở thật khẽ, lặng lẽ cúi đầu, ngang với môi chàng. Lòng bàn tay chàng hơi nóng, chạm lên khuôn mặt nàng. Lông mi thật dài quét qua ngón tay, tê tê, ngứa ngứa, chàng muốn rụt tay về, đưa tay đỡ gáy nàng, hơi nhích lên trước một chút.
Chàng có thể cảm nhận được hơi thở của nàng ngay bên môi.
Cảm xúc của đầu ngón tay lan tỏa toàn thân, như những cơn sóng rối loạn trên hồ nước xuân bị gió đùa nghịch, trời xanh nắng bạc như vỡ thành những sợi tơ mỏng, trong mê đắm đó, loáng thoáng hợp thành những ấn tượng ngày xưa. Cơ thể mềm mại ấm áp, gò má đầy đặn, lúm đồng tiền nho nhỏ…
Hình như, hình như cách đây rất lâu, trong màn đêm mưa bụi bay, mà cũng có lẽ là ban ngày… Chàng vốn không thể hiểu rõ cái gì là sáng cái gì là tối, nhưng có một giọng nói cười nói bên tai, đây là lúm đồng tiền đó.
Cũng vẫn mềm mại, cũng vẫn ấm áp như vậy, khiến người ta khó mà cắt đứt.
Thanh Ngọc, Thanh Ngọc… Hình như có ai đang gọi chàng… Rất nhiều khi chàng không thể phân biệt giữa mơ và hiện thực, vì trong mộng là bóng tối không biên giới, khiến chàng vĩnh viễn không tìm được bến bờ. Chàng chỉ đi, đi mãi, không biết phía trước là đâu, cũng không hay bước tiếp theo là đất bằng hay hư không, trong màn đêm nặng nề chỉ dựa vào hướng gió mới có thể biết mình đang ở nơi nao.
Thế nhưng, có một ngày, gió từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn ập tới. Lớn đến mức khiến chàng mất phương hướng.
Cơ thể rơi xuống trong màn đêm vô tận. Chàng chưa bao giờ sợ hãi, thế nhưng vào lúc ấy, chàng thật sự muốn nắm giữ một cái gì đó, dù cho, dù cho có phải ở lại trần gian này… Bởi vì, trên đỉnh núi cao cao kia, có người đang đợi chàng.
Đột nhiên Trì Thanh Ngọc siết tay nàng, đau đớn nhắm chặt hai mắt.
“Chàng sao vậy?” Lam Hạo Nguyệt thấy khuôn mặt chàng