Mãi khi thật sự trở thành vợ chồng, Lam Hạo Nguyệt mới phát hiện ra, thì ra mùa đông mà có người ngủ cùng bên cạnh lại tốt đến thế. Buổi sáng sau tối động phòng, tỉnh lại vẫn mơ mơ màng màng, muốn đưa tay lên, lại nhận ra tay của mình đang nằm trong lòng bàn tay chàng, có lẽ là tối qua, sau khi nàng ngủ rồi, Trì Thanh Ngọc đã cầm mãi như thế.
Trái tim cảm thấy vừa mỹ mãn và ấm áp, còn có chút ngượng ngùng.
Thấy hình như chàng vẫn chưa tỉnh dậy, nàng bèn tung chăn dày, nhét chung chàng và nàng chật ních một chỗ. Đang định phải quan sát chàng thật kĩ thì Trì Thanh Ngọc đã tỉnh dậy, cầm ngón tay nàng, hỏi: “Em dậy lúc nào?”
“Mới thôi.” Lam Hạo Nguyệt ghé lên lồng ngực chàng, đưa tay mò mẫm vào vạt áo.
Trì Thanh Ngọc vội nhíu mày, “Em muốn làm gì vậy?”
“Tối qua, không phải chàng thắc mắc cơ thể của em và chàng không giống nhau à…” Mặt nàng đỏ bừng, cắn môi, “Bây giờ em muốn nhìn chàng rõ một chút.”
Trì Thanh Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã chui vào chăn cởi trung y màu trắng, ủi đầu vào ngực chàng. Chàng nhịn cười đè nàng về, lật người ôm nàng. Lam Hạo Nguyệt cuộn hai chân, núp trong lồng ngực Trì Thanh Ngọc, sờ lên xương quai xanh, lại không nhịn được mà cắn nhẹ lên một cái.
Cánh tay chàng hơi dùng sức, ôm nàng vào người. Lam Hạo Nguyệt sờ chỗ này một cái chỗ kia một cái, gối lên khuỷu tay chàng, bất ngờ ngẩng mặt lên, dè dặt hôn chàng. Hô hấp của Trì Thanh Ngọc hơi gấp, tay phải đặt ở hông nàng, tay trái không kiềm được, vuốt ve gò má kia.
Chàng vẫn khép hờ hai mắt, vuốt ve khuôn mặt của Lam Hạo Nguyệt một cách rất nghiêm túc, cẩn thận.
Nàng ôm lấy ngón tay chàng, đặt trong lòng bàn tay mình, thủ thỉ gọi: “Thanh Ngọc.”
“Ừ?” Chàng như mãi nghĩ về khuôn mặt mình đang sờ lên.
“Sau này, mỗi ngày chúng ta đều phải ở bên nhau nhé…” Lam Hạo Nguyệt sát tới khuôn mặt chàng, nhắm mắt thỏ thẻ.
Chàng hơi xuất thần, Lam Hạo Nguyệt thấy chàng không trả lời, chau mày muốn chống người ngồi dậy, lại bị chàng ôm siết.
“Hạo Nguyệt…” Trì Thanh Ngọc lại đưa tay lên sườn mặt nàng, nét mặt có chút bi thương, thẫn thờ, phảng phất như dần tỉnh lại từ giấc mơ dằng dặc, vẫn chưa hoàn toàn quên hết nỗi tuyệt vọng trong mộng kia. “Đừng rời đi nữa mà…” Giọng nói của chàng nhẹ hẫng, mang theo nỗi hoang mang, thật ra bản thân chàng cũng chẳng biết vì sao mình lại cảm thấy buồn bã đến vậy, thế nhưng từ tận đáy lòng lại rất muốn nói những lời này.
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra nhìn chàng, mãi rất lâu mới gượng cười bảo: “Không đâu, cả đời này em sẽ luôn ở bên cạnh chàng.”
Trì Thanh Ngọc hơi cúi đầu, dùng sức ôm nàng thật chặt.
***
Từ đó họ bắt đầu cuộc sống của hai người.
Cỏ cây trên núi từ từ khô héo, chim thú cũng thong thả di chuyển, vạn vật đang tạm thời chìm vào ngủ đông, bước vào mùa đông của phương nam. Tiền bạc mà Lam Hạo Nguyệt mang theo trước đây đã dùng kha khá, vì thế bèn cùng người chồng vừa cưới bàn cách mưu sinh.
“Lúc trước chàng ở đây thì tiền ở đâu ra?” Chạng vạng tối, hai người cùng ngồi trước nhà. Nàng có ghế dựa mà không ngồi, lại muốn chen với chàng ngồi trên băng ghế.
Trì Thanh Ngọc suy nghĩ một lát, nói, “Không phải sau nhà có trồng ít rau à? Những lương thực khác là do sư phụ chữa bệnh cho người ta, đôi khi sơn dân có cho một chút. Còn những thứ khác thì lấy thảo dược để đổi.”
“Vậy sao mấy hôm trước có người tới nhờ chàng châm cứu, chàng cũng không hỏi tiền anh ta…”
“Có lúc cho, lúc thì không, bọn họ cũng chẳng giàu có gì hơn chúng ta.” Chàng thản nhiên nói.
Lam Hạo Nguyệt gật gật đầu, chống cằm nhìn ra xa, “Em hiểu rồi, tiếc là hiện trời đang rét, có nhiều cây thuốc không sống nổi…”
“Cũng có mấy loại mùa đông mà không chết.” Trì Thanh Ngọc sờ tìm tay nàng, “Hoặc chúng ta có thể đi đốn củi, đào măng… Qua ngày mai, em dẫn tôi ra ngoài, tôi nghĩ cách giúp em.”
Sáng hôm sau, quả nhiên Trì Thanh Ngọc đã thức dậy từ rất sớm, sau khi dọn dẹp nhà cửa xong thì cùng Lam Hạo Nguyệt vào núi. Dù chàng không nhìn thấy nhưng dựa vào trí nhớ, nói cho nàng biết có thể tìm những cây thuốc sống qua mùa đông ở đâu, dù không tìm được nhiều nhưng coi như cũng có chút thu hoạch. Lam Hạo Nguyệt chặt cành cây và đào măng, sau đó bỏ hết lên sau vai để chàng cõng. Nàng dắt Trì Thanh Ngọc chầm chậm đi trong núi, lá rụng thành một lớp thật dày dưới chân, vang tiếng giòn taa. Sơn cốc này, có phần quá yên tĩnh, tịch mịch.
Chàng còn cùng nàng xuống núi đổi gạo. Dù như thế sẽ phải đi chậm một chút nhưng hai người cũng không thèm để ý.
Thời gian trong núi vốn thong thả chậm chạp, nhanh một bước, chậm một bước, cuối cùng rồi cũng về tới nhà thôi. Có lẽ, cuộc sống cũng như thế.
Bọn họ cũng không cần chi tiêu nhiều, sau nhà có vườn rau, trước nhà có đầm nước, rảnh rỗi thì Lam Hạo Nguyệt lại cầm giỏ trúc và cần đi câu cá. Tuy Trì Thanh Ngọc đã hoàn tục cưới vợ nhưng vẫn giữ rất nhiều thói quen của quá khứ.
“Thanh Ngọc, chàng thật sự không chịu ăn cá à?” Nàng đeo tạp dề mang bát đi ra, cau mày nói.
Trì Thanh Ngọc đang giúp nàng rửa rau, lúc này dừng lại, cười cười, “Em hỏi nhiều lắm rồi, đã hơn mười năm nay tôi không ăn, sao bây giờ có thể đột nhiên bỏ thói quen đó?”
“Nhưng em nấu thơm lắm, chàng ngửi thử đi…” Nàng cố tình đưa bát tới trước mặt chàng.
Chàng hơi nhíu mày, dịu dàng nói: “Em cứ ăn đi, còn phải ăn nhiều một chút.”
“Chàng không ăn thật à?”
“Ừ, tôi ăn rau.”
Lam Hạo Nguyệt bĩu môi, “Chàng đúng là cầm tinh con thỏ.”
Tuy có hơi thất vọng nhưng nàng cũng không ép chàng thay đổi, chỉ là lo chàng không đủ ăn, thế là càng để tâm nấu nướng. Nàng vốn cũng thích làm những việc này, khi còn ở Yên Hà cốc, cha thường không có nhà, nàng liền theo vú nuôi học thủ công hay nấu ăn, nay có người đàn ông này, càng muốn thể hiện bản lãnh của mình thật tốt.
Thêu hoa, cho chàng sờ. Làm bánh, cho chàng ăn thử. Bện đồng tâm kết, cho chàng cài bên hông…
Lúc lần đầu tiên chàng sờ lên cái kết đồng tâm kia, chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: “Tay em khéo quá.”
Nàng cẩn thận cài cái kết màu xanh nhạt ở thắt lưng chàng, hạ mi nói: “Đừng làm mất nó nữa nhé.”
“Không đâu.” Trì Thanh Ngọc cầm đồng tâm kết trong lòng bàn tay.
Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày, trước khi ngủ chàng đều lấy nó ra, vốn đã được cất kỹ, đặt ở bên gối, sáng sớm tỉnh dậy thì sờ một cái, chắc chắn nó vẫn ở đó. Ban đầu Lam Hạo Nguyệt rất vui, nhưng về sau lại cảm thấy chàng quá cẩn thận, không nhịn được mà nói: “Chàng cài nó ở thắt lưng đi, không rơi đâu.”
“Nhỡ đâu đứt dây thì sao?”
“Sao mà tự đứt được, chàng có chui vào rừng đâu mà.”
“… Không phải em bảo tôi không được làm mất nó còn gì?”
“Hừ, chàng còn xem nó quan trọng hơn cả em!”
Chàng kéo tay nàng, đặt trên thắt lưng, “Thì ra em trách nó cướp mất vị trí của mình.”
“Không phải đâu, em sợ chàng bị ngớ ngẩn ấy!” Nàng đánh nhẹ vào vai chàng, chạy đi.
Trì Thanh Ngọc vẫn đứng ở chỗ cũ, nghe tiếng nàng đang múc nước ở trước nhà, bất tri bất giác đưa tay lên cái đồng tâm kết. Tua rua buông dài, hoa văn chi chít, ngón tay chàng từ từ lướt qua, bỗng hướng ra ngoài phòng hỏi: “Hạo Nguyệt, tơ này màu gì?”
“Màu xanh lam. Không phải từ đâu đã nói với chàng rồi à?” Nàng giả vờ tức giận hậm hực mà nói.
Trì Thanh Ngọc như đang suy nghĩ điều gì, đi tới trước cửa sổ rồi từ từ ngồi xuống.
***
Lam Hạo Nguyệt chỉ làm nũng vậy thôi, cũng chẳng để chuyện này trong lòng, thế mà một hai ngày nay Trì Thanh Ngọc cứ có vẻ không tập trung, đôi khi đang ngồi chẻ củi, lại vô ý thế nào mà chẻ lệch cả ra.
Không phải nàng trách gì chàng, chỉ là hơi lo lắng, ngồi xổm bên cạnh chàng hỏi: “Thanh Ngọc, người chàng có gì không thoải mái ư?”
Chàng từ từ tỉnh lại từ trong cõi hoang mang, lấy lại tinh thần nói: “Không phải đâu.”
“Chỗ bị té trước đây lại đau à?” Nàng nhớ Hải Quỳnh Tử có từng nói, những khi trời lạnh hay mưa dầm thì những chỗ xương gãy của Trì Thanh Ngọc sẽ đau nhức. Vì thế, vội vàng đưa tay xoa lưng và đầu gối của chàng.
“Không phải…” Chàng nghiêng mặt đi, cầm cái đồng tâm kết, hỏi, “Cái này có màu gì?”
Lam Hạo Nguyệt nhíu mày, hoảng loạn nhìn chàng, “Chàng sao vậy? Không phải em đã nói mấy lần rồi ư?” Nàng càng lo lắng hơn, sờ lên trán chàng, cảm thấy không nóng, lại căng thẳng hỏi: “Trì Thanh Ngọc, em là ai?”
Ấy mà chàng lại ngẩn người, suy nghĩ rất lâu, dè dặt nói: “Chẳng lẽ em không phải Hạo Nguyệt?”
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ôm vai chàng, “Cũng may là chàng chưa bị ngốc…” Bỗng nhiên lại cảnh giác, cầm đồng tâm kết, nói: “Vậy sao chàng cứ hỏi cái này có màu gì hoài vậy?”
Trì Thanh Ngọc nhíu chặt mày, hướng về trước đáp: “Sao tôi cứ cảm thấy, nó không phải màu xanh… Hạo Nguyệt, có phải em từng bện cho tôi một cái khác không? Sao tôi, sao tôi không tìm thấy nó đâu?”
“Lúc nào chứ…” Nàng nói một nửa, bỗng dưng sực nhớ ra gì đó, vội vàng cởi đồng tâm kết xuống, cất vào trong ngực.
“Sao lại lấy nó đi?!” Trì Thanh Ngọc có phần bất ngờ.
Lam Hạo Nguyệt đỏ mặt, đứng dậy, “Mấy ngày nay chàng cứ mơ mơ màng màng, bị cái này làm cho hồ đồ rồi, em lấy đi, không bao giờ cho chàng nữa.”
Chàng cầm tay nàng, nửa dỗ nửa giành lấy đồng tâm kết về. “Tôi không hồ đồ mà, chỉ là đang suy nghĩ một chuyện.”
Lam Hạo Nguyệt đứng ở trước mặt chàng, thấy chàng siết chặt cái kết đồng tâm, không khỏi mềm lòng đi nhiều, chỉ là vẫn lo lắng bảo: “Thanh Ngọc, chàng đừng mãi suy nghĩ lung tung.”
“Tôi không suy nghĩ lung tung.” Chàng nghiêm túc đáp lời.
***
Đêm hôm đó, Lam Hạo Nguyệt lên giường sớm. Trì Thanh Ngọc vốn muốn đi ra nhà trên để xử lý dược liệu thì bị nàng níu lại. “Trời đang lạnh lắm, đừng đi ra ngoài mà.”
“Không phải ngày mai muốn xuống núi bán à?” Chàng muốn đi nhưng không được, đành phải ngồi xuống bên mép giường.
“Ngày mai rồi tính!” Lam Hạo Nguyệt