chap này mình xin đổi từ mọt lớn mọt bé sang taehyung jungkook nha, để cho dễ viết xí
.
"TẠI SAO CỨ PHẢI NGĂN CẤM CON VÀ JUNGKOOK MÃI VẬY?"
taehyung thét lên, hất tung hết cả giấy tờ tài liệu trên mặt bàn. sau đấy đùng đùng từ thư phòng bước ra ngoài và vơ lấy áo khoác trên móc, giận dữ rời nhà trong màn đêm đen lạnh lẽo. mặc kệ tất thảy những hậu quả mà có lẽ anh sẽ nhận được vào nay mai. taehyung leo lên xe, nắm chắc tay lái và chạy thật nhanh mà chẳng biết điểm đến sẽ nằm ở đâu. nỗi bất lực cùng cực dày vò lấy cậu trai trẻ tuổi chưa trải đời không ngừng nghỉ, như một cái tát thô bạo bắt anh phải ngắm nhìn hiện thực xấu xí này.
ngồi trong xe vắt tay lên trán, taehyung thầm nghĩ về mớ hỗn độn mình đã phải trải qua trong hai tuần liền. anh nhìn chiếc điện thoại vốn tắt nguồn từ mấy ngày trước vì quá bận rộn giờ đây được cắm sạc mà còn chẳng sáng nổi màn hình. thầm thở dài, taehyung đành mặc kệ nó mà nhắm mắt cố gắng thả trôi cơn ưu phiền.
ước gì anh cũng được jungkook truyền năng lượng như cách dây sạc đã truyền pin cho chiếc điện thoại tội nghiệp kia.
đôi ba ngón tay đan chặt dần tách nhau bởi lòng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi tựa lúc nào không hay, taehyung mệt mỏi mở mắt nhằm dừng những dòng suy nghĩ chết tiệt này lại.
anh không biết tại sao bản thân phải nhận lấy những vấn đề ngớ ngẩn khốn nạn như thế này.
thôi thì thà rằng đừng để anh được bên cạnh người mình thương rồi lại ngăn cản, kéo anh và em ấy xa nhau đến tít tận trời mây sau đấy liền hả hê giả nai không biết chuyện gì.
càng nhắc đến càng phẫn nộ, taehyung thật sự không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. sự vô lý của ông bà, sự nhu nhược của bố mẹ đã dày vò niềm vui duy nhất của taehyung suốt hai tuần qua bởi lý do là sẽ ảnh hưởng tương lai cùng công việc của gia đình.
một lý do vớ vẩn, nực cười đến không thể tin được và họ cứ vịn vào nó để cấm cản anh yêu đương, rồi kiềm kẹp anh trong một khuôn khổ còn gò bó hơn mấy năm sống với sách vở là chính, gạt bỏ đi đứa con trai mới lớn đang sống trong tâm trạng tuột dốc với nỗi thất vọng ngày một nhiều.
may mắn thay, mỗi khi nỗi buồn bủa vây lấy taehyung, ít nhất thì anh vẫn có thể hy vọng rằng vào lúc anh phải ngồi đối diện màn hình máy tính lạnh lẽo dưới chiếc camera có quan sát sắc bén, jeon jungkook nhỏ bé sẽ nhớ đến anh.
bởi hai con tim vốn luôn chung tần sóng thì sẽ cảm nhận được tâm tư nhau mà.
có phải không?
mang theo chút niềm tin cuối cùng và để bánh xe lăn đều trên mặt đường láng mịn, kim taehyung bon bon trong đêm đen thẳng tiến đến ngôi nhà giản dị của cậu người thương họ jeon. giữa các vì sao rực rỡ, con xe đắt tiền vẫn vô tình tạo nên một khung cảnh lãng mạn ấm áp hơn bao giờ hết.
tuy nhiên, đâu đó trong chiếc điện thoại còn chưa lên nguồn, đoạn tin nhắn gãy gọn bị lãng quên lại như một điếu thuốc lá nồng vị say tình.
vì rằng kẻ tận hưởng mảnh tàn thuốc sẽ chẳng bao giờ biết được người châm lửa đã bị thiêu cháy trong khốn khổ như thế nào.
.
dừng xe trước căn nhà nhỏ quen thuộc, taehyung vội vã xuống xe ngắm nhìn xung quanh một lượt. phòng nhỏ trên tầng lầu cao vẫn đang sáng đèn, le lói ngay giữa trời khuya ảm đạm thu hút tầm mắt của anh chàng điển trai bên dưới.
một hòn sỏi, hai hòn sỏi, rồi lại ba hòn sỏi. chẳng biết taehyung tìm được sỏi ở đâu mà cứ liên tục quẳng chúng vào tấm kính cửa sổ hắt vàng, tiếng cộp cộp phiền phức đến mức chính jungkook cuối cùng cũng không chịu nổi mà phải bực tức mở cửa ra nhìn xem là thằng khốn nào đang chọc phá mình.
và rồi em chợt nhận ra bóng hình thân thuộc đã giằn xéo tâm trí em tới nát tươm, giờ lại ở đây cười thật tươi cùng cái vẫy tay xin chào đáng yêu.
khó chịu thật đấy nhưng mà đẹp trai ghê...
người yêu cũ đúng là đồ chó!
"cút đi!"
giọng nói trầm trầm ở bên trên vang lên vừa đủ lọt vào tai taehyung, anh nhướng một bên mày nhìn cánh cửa nhẹ nhàng khép lại cùng âm thanh lạch cạch khoá chặt mà không biết nên nói gì.
có