Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô một cái, cong môi hỏi: "Hử? Hữu Hữu cao bao nhiêu?"
"Đại khái là một trăm hai mươi centimet, tầm tầm đó..." Vân Thi Thi ước
lượng một chút, đại khái là đến thắt lưng cô, đây là số liệu kiểm tra
sức khỏe ở nhà trẻ một tháng trước.
So với đám nhóc cùng tuổi,
Vân Thiên Hữu coi như là cũng tương đối cao. Mấy bé trai ở tuổi này
thường chỉ cao trên dưới một mét mốt.
Nhưng mà, ở phương diện khác mà nói, Hữu Hữu trưởng thành có chút không theo kịp.
Mộ Nhã Triết cao gần một mét chín, cô cao một mét sáu chín, nhưng chẳng
biết tại sao, Vân Thiên Hữu lớn lên có chút chậm chạp, so sánh với mấy
đứa bé cùng tuổi cũng không chênh lệch gì nhiều.
Nhưng mà so với Tiểu Dịch Thần, sự chênh lệch này quá mức rõ ràng.
"Bình thường có uống thuốc bổ sung canxi không?"
"Mỗi ngày đều có uống, nhưng mà vẫn không lớn nhanh bằng."
Nhắc tới thân thể của Hữu Hữu, không thể nghi ngờ gì là một cái tâm bệnh của cô: "Em đã hỏi bác sĩ, có lẽ là liên quan đến chuyện nó sinh thiếu
tháng. Phần lớn những đứa trẻ sinh thiếu tháng đều chậm lớn. Lúc nó vừa
mới sinh ra, thân thể vốn đã rất suy yếu, lúc đầu bác sĩ còn nói, tình
trạng sức khỏe của đứa bé này quá tệ, bẩm sinh tim đã không bơm đủ máu,
các cơ quan chức năng bên trong cũng không tốt, thậm chí chắc chắn nó sẽ không thể sống qua ba tuổi. Khi đó, mỗi ngày em đều lo lắng sợ hãi, sợ
không giữ được nó."
Mộ Nhã Triết nhíu mi.
Anh cũng không biết, thân thể của Vân Thiên Hữu kém đến như vậy. Anh chỉ biết là, suýt chút nữa đã không giữ được đứa bé này, lúc trước còn cho rằng người phụ nữ này là vì lợi riêng nên giấu con đi, lấy một cái cớ hợp lý để che
giấu tội danh.
Thậm chí anh còn nghĩ rằng, đứa bé này nên giống như Tiểu Dịch Thần, có một thân thể khỏe mạnh.
Về sau nhìn thấy ở bệnh viện, lại từ chỗ bác sĩ biết được tình trạng sức
khỏe của nó không tốt, anh có chút ngoài ý muốn, có chút kinh ngạc,
nhưng nhiều hơn hết là đau lòng.
Cho tới hôm nay, từ miệng Vân
Thi Thi lại
được biết, đứa bé này từ lúc sinh ra đã đau ốm liên miên,
trong lòng lại đau đến khó thở. Vân Thi Thi nói rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng có ai biết được, những ngày
đau khổ nhất trước kia, chỉ vì giữ được Vân Thiên Hữu mà cô đã phải dốc
bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu ngày đêm, mệt mỏi đến mức nào mới có thể
giữ lại sinh mạng cho Vân Thiên Hữu một lần nữa.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói: "Có lẽ là lớn hơi chậm một chút."
Mộ Nhã Triết im lặng nhìn một bên sườn mặt cô, cũng không mở miệng.
Vân Thi Thi chợt xoay người lại, hỏi anh: "Đúng rồi, ngày kia chính là sinh nhật của hai đứa nhóc kia. Anh đã chuẩn bị quà xong chưa?"
"Quà?" Khóe mày Mộ Nhã Triết khẽ nhướng lên, vẫn là lắc đầu một cái: "Không có."
"Không có?" Vân Thi Thi sửng sốt: "Sinh nhật con trai, anh không tặng quà sao?"
Mộ Nhã Triết nói: "Quà tặng thì có! Về cơ bản thì thằng bé thích cái gì
chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ lập tức phái người đi mua."
Không thể nghi ngờ, anh đối với Tiểu Dịch Thần là vô cùng nuông chiều, muốn
gì cũng được. Nhưng, trên vai trò người cha, về cách thể hiện tình cảm
thì anh không được tinh tế như vậy, có vẻ có chút qua loa.
Vân
Thi Thi không khỏi trách giận nói: "Vậy thì phải chuẩn bị quà tặng
trước, như vậy con trai mới có một cái sinh nhật vui vẻ."
Vui vẻ?
Con trai thích vui vẻ?
Mộ Nhã Triết có chút trầm mặc. Anh không hiểu được phải tạo không khí vui
vẻ như thế nào, chỉ cần con trai thích, anh sẽ lập tức chuẩn bị, sẽ lập
tức mua về, cách thức dụ dỗ con trai về cơ bản cũng không khác cách dụ
dỗ phụ nữ lắm.
Con trai sao, nó thích cái gì sẽ lập tức mua cho nó cái đó, không phải là đủ rồi sao?