Kể từ hôm đó, Harry đến tiệm sách "Gạch dưới" nhiều hơn, sau một tuần lễ, cậu phát hiện không phải ngày nào cũng có những buổi thảo luận, chỉ có tối thứ năm và tối thứ bảy mới được tổ chức.
Vì vậy vào hai ngày này mỗi tuần, Harry đều chạy tới đây sau khi tan làm, cậu lơ đễnh đứng xem những cuộc tranh luận kịch liệt, những bài diễn thuyết thú vị hoặc khô khan, thỉnh thoảng còn phải ráng nghe những khúc ngâm thơ tệ hại nhưng Alex chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Đến nửa đêm khi Harry về nhà, cậu luôn thuyết phục bản thân hãy dừng việc làm vô ích này lại nhưng vào thứ năm hoặc thứ bảy tiếp theo, cậu lại không nhịn được mà ôm hy vọng quay lại tiệm sách.
Harry dần trở nên quen thuộc với người đánh đàn, quý ông đầu tóc bạc trắng ấy thật ra là chủ nhân của tiệm sách, tuy chỉ mới năm mươi mốt tuổi nhưng lại trông như chín mươi mốt, cách sinh hoạt cũng vậy.
Ông đã từng là một thành viên trong quân đội Pháp nhưng sau đó phải rút lui từ Lille để đến Cherbourg rồi lại từ Cherbourg đến Dunkirk, cuối cùng ông may mắn lên được một chiếc tàu khu trục của Anh rồi từ đó lui về Dover.
Trên chiếc dương cầm đặt một khung ảnh nhưng bên trong không có hình mà chỉ có một nửa cái xích bạc, trông giống như một loại côn trùng nào đó đã hóa đá từ thời tiền sử.
Sợi dây xích ấy vốn được đính chung với một cái mề đay dây chuyền, bên trong là tóc của vợ ông ấy nhưng trong lúc hỗn loạn, chiếc mề đay dây chuyền đã bị đánh rơi mất nên trong tay ông chỉ còn lại một mình sợi dây xích.
Năm 1947, ông trở về Paris nhưng vẫn không thể tìm lại được người vợ và người con trai duy nhất của họ - Francois.
"Bị bắn bởi một khẩu súng máy ở bãi biển Omaha." Ông nói, kéo ống quần lên, bấy giờ Harry mới phát hiện từ đầu gối bên chân phải của ông trở xuống là một cái chân giả bằng gỗ: "Người Mỹ nói với chúng tôi rằng: Coi chừng trên trời, kết quả những chiếc máy bay ném bom Stuka không phải là mối nguy của chúng tôi, mấy tay súng máy mới là thứ chính.
May là không bắn trúng ngón tay, nếu không thì tôi không thể đánh đàn được nữa mất."
"Ông đàn rất hay."
"Cảm ơn, bà nội của tôi dạy cho tôi đấy."
Harry hỏi ông tiệm sách này đã mở lâu chưa.
"Bốn tháng nữa là mười năm.
Vợ tôi muốn có một tiệm sách, tôi thì không hứng thú lắm.
Chúng tôi vừa mua được một chỗ thích hợp thì chiến tranh nổ ra."
"Tôi rất lấy làm tiếc."
Đối phương nhún vai, ông vỗ vào chiếc dương cầm như đang xem nó là một chú thú cưng ngoan ngoãn: "Tôi dùng mười mấy năm để hoàn thành tâm nguyện của bà ấy.
Tôi nghĩ bà ấy sẽ thích biến nơi đây thành một nơi để người ta trao đổi ý kiến với nhau."
"Tôi tin chắc là bà ấy cũng nghĩ như vậy.
Cậu Loiseau có đến đây thường xuyên không ạ?"
"Tùy xem cậu hiểu chữ thường xuyên như thế nào, có lúc cậu ấy đến đây mấy ngày liền, có lúc lại không xuất hiện suốt một khoảng thời gian, không ai biết cậu ấy đi đâu.
Nếu cậu ấy đến London thì khi về sẽ mang cho tôi mấy quyển sách.
Tuy nhiên Loiseau chưa từng biết mất khỏi đây hơn một tháng, bởi vì thư của cậu ấy cũng được gửi đến đây.
Thư gửi cho cậu ấy rất nhiều."
"Có thể tưởng tượng." Harry phụ họa: "Nếu muốn tìm gặp cậu Loiseau thì cách nhanh nhất là gì?"
"Tối thứ năm đến đây thử vận may."
"Liệu cậu Loiseau có đến đây vào thứ năm tuần này không?"
"Không, nhưng cậu có thể để ý xem cậu Mana có đến đây hay không, cậu ta có dáng người cao, tóc nâu, ăn mặc như một vị cha xứ nổi loạn.
Cậu ta đã giúp cậu Loiseau dịch quyển Con diều của Agnes, có lẽ cậu ta sẽ có địa chỉ hoặc số điện thoại của cậu ấy, tôi không dám chắc là cậu ta có nhưng cậu có thể thử hỏi cậu ta."
Sự thật là cậu Mana cũng không biết.
Harry đã ngăn vị phiên dịch viên ấy lại sau buổi đọc văn xuôi vào tối thứ năm, hình dung của chủ tiệm sách rất chính xác, cậu Mana mặc một cái áo sơ mi bảo thủ màu đen, nút áo trên cùng cũng được gài lại, thế nhưng bên ngoài chiếc áo sơ mi, cậu ta lại choàng thêm một cái khăn choàng dài có màu xanh dương xen lẫn với xanh lá, trông giống như một loài chim nhiệt đới sặc sỡ nào đó.
Mana có một mái tóc dài màu nâu bù xù, trên đó còn được cột thêm vài món đồ trang sức nhỏ lấp lánh.
Lúc cậu ta nói chuyện, Harry có thể ngửi được mùi thuốc lá gay gắt từ hơi thở của cậu ta.
"Tại sao anh lại muốn tìm cậu ấy?"
"Trước kia chúng tôi từng quen biết nhau."
"Trước kia à!" Mana bắt lấy cụm từ ấy: "Tại sao lại là Trước kia? Những người có mâu thuẫn với nhau mới nói Trước kia, bạn thân yêu à, kể chuyện của hai người cho tôi biết đi, có lẽ tôi có thể viết cho hai người một bài hát, anh cũng biết tôi rất giỏi việc dung hòa âm nhạc và thơ ca mà.
Chẳng phải anh nên biết chơi đàn guitar sao, anh Prudence? Trông anh rất giống một nghệ sĩ guitar đàn cho cậu ấy."
"Đời này tôi chưa từng chạm vào cây đàn guitar.
Alex và tôi không có chuyện gì cả, tôi chỉ muốn nói với cậu ấy đôi lời."
Một trận ồn ào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, hai người trông giống sinh viên bỗng đánh nhau, đá lăn cả ghế ngồi, mọi người vội né tránh hoặc vội cản họ lại.
Trên mặt Mana nở nụ cười ngây ngô, cậu ta hăng hái nhìn đám người, hồi lâu sau mới quay đầu lại: "Nói chuyện gì?"
"Sách của cậu ấy."
"Bạn thân yêu à, trông anh không giống một nhà xuất bản."
"Cứ coi tôi như một độc giả trung thành đi."
"Anh không tìm được Alex đâu." Mana lắc đầu, những món đồ cột trên tóc va vào nhau phát ra tiếng leng keng: "Cậu ấy là một chú chim rất thần bí, chỉ có cậu ấy tới tìm anh chứ anh không thể tìm được cậu ấy, chờ đến khi anh quay đầu lại thì cậu ấy đã biến mất tiêu rồi.
Lần nào chúng tôi cũng hẹn gặp nhau ở đây giống như gián điệp đang gặp nhau vậy.
Chỉ có duy nhất một lần ngoại lệ là hẹn ở một nhà hàng ở Montmartre, cậu ấy đã mua cho tôi một chai rượu có hương hồi, chúa phù hộ cậu ấy."
"Nhà hàng ấy tên gì?"
"Cậu ấy nợ tiền anh, đúng không? Không thể tin được mấy tên có cái mác quý tộc được đâu, anh không biết bọn họ có phải hàng thật hay không, có lúc anh cho rằng mình đang quen biết với một nhân vật lớn, kết quả tên kia mua rượu còn phải thiếu nợ."
"Không phải.
Nói cho tôi biết tên của nhà hàng đi, anh Mana, sau đó tôi sẽ không làm phiền anh nữa."
Đối phương giang tay, vẻ mặt bất lực không thể làm gì khác hơn nói tên cho Harry.
Chỗ kia vừa nghe tên là đã biết đó là một nơi mà Harry sẽ không muốn đến, chỗ đó có tên là "Siren", ban ngày thì đó là một nhà hàng phục vụ những món bánh kẹp đầy dầu mỡ, sau khi trời tối thì thay đổi thành một diện mạo hoàn toàn khác.
Nếu bạn chịu trả thêm bốn mươi phần trăm phí, bạn sẽ có thể bước vào một phòng khiêu vũ mập mờ ánh đèn.
Harry hối hận khi đã không hỏi vị phiên dịch viên khoác lông