Lễ giáng sinh năm 1940 là lễ giáng sinh ngột ngạt nhất trong trí nhớ Harry, lúc ấy hầu như không có bất kỳ lời chúc mừng nào.
Điều lệ hạn chế lại khẩu phần ăn vào đầu năm vẫn còn tiếp diễn, bơ thực vật đã biến mất hẳn luôn, đường còn khó để mua được, nói chi đến sô cô la.
May là những nông trại gần đây vẫn còn nuôi đủ bò và gia súc, bọn họ chưa bao giờ thiếu thịt, khoai tây và trứng gà, thỉnh thoảng còn có thể mua được một ít sữa bò và bột mì quý giá.
Thế nhưng khi mùa đông đến, những mặt hàng khan hiếm ấy cũng đều bị cắt giảm.
Đồ trang trí vào năm ngoái được sử dụng lại: Những sợi ruy băng nhạt màu cùng hoa giấy nhăn nhúm tô điểm cho lò sưởi và bàn ăn, chúng chính là nguồn gốc của toàn bộ không khí trong ngày lễ.
Hai đứa bé trai lén chạy vào nhà kho vẫn thường hay bị khóa, khám phá những kho báu bị phủ đầy bụi.
Harry tìm thấy chú vẹt bị mất tích ở trên một cái giá cạnh tường, bên cạnh còn có một vài hình chữ nhật được phủ bằng vải sợi.
Cậu kéo tấm vải chống bụi ra, phía dưới là những bức tranh, chúng được vẽ bằng màu nước, hình vẽ là vườn hoa và đài phun nước, một bức khác vẽ nhà thờ nhỏ, ở góc còn có chồi non xanh biếc giúp người ta nhận ra đây là một ngày mùa xuân sáng ngời.
Phía dưới góc phải có một chữ E được ký bằng màu trắng.
Alex nhón chân, nhìn những bức tranh qua bả vai Harry.
"Đây là tranh do mẹ tớ vẽ."
"Bà ấy đâu rồi?"
"Viện điều dưỡng."
truyện đam mỹ
"Bà ấy bị ốm à?"
"Bị bệnh phổi, bà ấy bắt đầu sống trong viện điều dưỡng từ khi tớ còn rất nhỏ.
George nói cho tớ biết đó, tớ không nhớ rõ bà ấy lắm...!Nhìn kìa, vòng đánh dấu khăn ăn ở đó." Alex lôi một cái hộp gỗ nhỏ rồi mở ra, hắn cầm lấy một chiếc vòng bằng bạc trong rất nhiều những chiếc khác được khắc thành hình bông tuyết và lá sồi, quơ trước mặt Harry.
Hai đứa mang chiếc hộp với đầy những chiếc vòng được làm bằng kim loại đến phòng bếp, Martha lơ đãng nói cảm ơn.
Bà đang chuẩn bị phần bột để nướng chiếc bánh táo, trên tay dính đầy lòng trắng trứng.
Buổi sáng trước lễ giáng sinh, tất cả mọi người sẽ chen chúc nhau đến rạp chiếu phim tồi tàn trong thị trấn để xem bộ phim thời sự đầu tiên sau nửa năm.
Harry ngồi giữa George và Alex, mê mẩn nhìn những hình ảnh trắng đen trên màn hình.
Mở đầu là bài phát biểu của Thủ tướng tại Hạ nghị viện, bọn họ đã nghe bài phát biểu này trên đài phát thanh không dưới một lần nhưng khi xem cùng với hình ảnh biết nhúc nhích, mọi người cảm thấy phấn chấn hơn nhiều; sau đó là cảnh tượng trong chiến tranh, những chiếc tàu trục hạm bao vây bến tàu, tòa thị chính sụp đổ, các công binh hoàng gia chuyên chở vật liệu, còn có những chiếc máy bay chiến đấu đang lao đi trên đường băng.
Xem tới đây, George đứng dậy rời khỏi rạp chiếu phim.
Alex cũng đứng lên, muốn đi ra ngoài với anh, người xem phía sau không nhịn được cằn nhằn.
Nam tước Loiseau kéo đứa con trai út lại, kêu hắn ngồi xuống.
"Để anh con đi đi." Nam tước nhỏ giọng nói: "George chỉ cần chút không khí trong lành thôi."
Sau khi bộ phim kết thúc, bọn họ tìm được George ở bến tàu, anh đang ngồi một mình trên bờ đê chắn sóng, ngắm nhìn bến tàu.
Trước kia, nơi này từng là chỗ cập bến cho những chiếc thuyền đánh cá nhỏ và những chiếc du thuyền treo đầy cờ màu sắc, ngoài ra còn có cả những chuyến tàu đến Portsmouth.
Nhưng những chiếc thuyền bè của nhân dân đã dần bị thay thế bởi những chiếc tàu chiến hạm, một số đã được trùng tu làm mới, phần lớn vẫn còn vết lõm do bom đạn gây ra nên tàu cũng nghiêng ít nghiêng nhiều.
Cạnh bờ biển có một chiếc xe đẩy nhỏ bị ném đó, đó là loại xe đẩy thường hay bán kẹo bông gòn và những món quà vặt khác, màu sơn rất tươi đẹp nhưng bên trong chất đầy rác rưởi, không biết ai đã tháo mất bánh xe.
Lúc hai đứa bé trai chạy đến bên cạnh, George vẫn nở nụ cười thường thấy, anh khoác áo khoác trên tay, mặc cho Alex kéo tay anh quay về xe hơi.
Trên đường về không ai nói chuyện.
Bữa tối hôm giáng sinh chẳng khác gì một bữa tối bình thường, chẳng qua là có thêm một món tráng miệng khó khăn lắm mới làm được, đổi một bộ chén đĩa khác và có thêm khăn ăn trắng tinh được buộc lại bằng chiếc vòng đánh dấu khăn ăn có hình bông tuyết.
Hai đứa bé trai bị cảnh cáo rằng không được để văng nước sốt lên trên khăn bởi vì "Nhờ ơn Chúa, họ không thể mua xà bông ở đâu cả".
Đèn đuốc vẫn bị kiểm soát, rèm cửa sổ bị kéo chặt, bốn góc cẩn thận đóng kín để tránh ánh sáng lộ ra ngoài, dẫu sao thì cũng chẳng ai có thể đảm bảo rằng đêm giáng sinh sẽ không có không tập.
Năm ngọn nến chính là toàn bộ nguồn sáng, chúng chỉ chiếu được đến một phần ba bàn ăn, hơn phân nửa phòng còn lại chìm ngập trong bóng tối.
Dưới sự thúc giục của Alex, George ngồi vào chiếc dương cầm bên cạnh cửa sổ, đánh bài "Hark! The Herald Angels Sing", sau đó là bài "Silent Night", thậm chí còn đệm cho hai đứa bé trai một đoạn của bài "Run, Rabbit Run", cuối cùng anh đóng nắp đàn lại, tuyên bố những bài khác đã vượt ngoài năng lực của anh.
Hai đứa bé trai bị đưa về phòng ngủ trước khi món eggnog được dọn lên bàn, bởi vì đồng hồ để bàn đã điểm mười một giờ, vượt xa giờ ngủ bình thường nên phản đối cũng vô dụng.
Bếp lò kiểu cũ ở trong phòng đã được đốt lên nhưng sau khi Harry thay quần áo ngủ, cậu vẫn cảm thấy lạnh đến run người.
Cậu bò vào trong chăn, mò lấy khăn tay của mẹ từ phía dưới gối.
Mùi hoa hồng không thể ngửi thấy cũng giống như thần chú đã biến mất, chiếc khăn tay biến thành món đồ tầm thường, không thể phân biệt giữa những món đồ khác.
Harry nắm chặt chiếc khăn trong tay, co lại thành một đống nho nhỏ ở dưới chăn, cố gắng làm cơ thể ấm lên nhanh nhất có thể.
- --
"Lần cuối cùng tôi đón lễ giáng sinh với người nhà là vào năm 1938.
Cha của tôi đã mua một cây nhựa ruồi, nó rất nhỏ, tôi nhớ ông ấy đã kẹp cái cây dưới nách rồi mang về, trông cứ như một cây chổi được phủ đầy lá.
Chúng tôi dời những chiếc ghế bành sang chỗ khác rồi đặt cái cây vào cạnh cửa sổ.
Mẹ và tôi đã tốn cả một buổi chiều để treo đủ loại đồ trang trí lên đó...!Khi đó vẫn chưa có những dây bóng đèn nho nhỏ đâu, chúng tôi đã dùng ruy băng và giấy màu.
Mẹ nướng bánh ngọt và bánh quy gừng với đủ loại lớn nhỏ, chủ yếu là để chia cho hàng xóm, khoe khoang tay nghề của bà.
Nhiệm vụ chủ yếu của tôi là quậy phá phòng khách và phòng bếp, ăn trộm tất cả những thứ có thể ăn.
Chúng tôi đã đưa một miếng bánh ngọt rất to cho nhà Butler ở cửa đối diện.
Năm 38 con trai họ vẫn chưa đầu quân, nếu tôi nhớ không lầm, anh ấy làm ở một công ty buôn bán chuyên xuất khẩu trà, là một nhân viên văn phòng bình thường."
"Còn kẹo nữa, kẹo là một cột mốc vô cùng quan trọng, cậu Rivers à, nó đã chia thế giới của tôi thành hai nửa trước và sau.
Trước,