Tháng một.
Sương mù từ biển khơi dồn dập ập đến như một trận tuyết lở, chúng vỗ vào mặt biển, cuộn tròn, nhấn chìm những cánh đồng nâu sậm phủ đầy sương tối.
Nhìn ra ngoài từ cửa sổ, dường như trừ dinh thự này ra, tất cả mọi thứ đều đã biến mất, ngay cả tiếng chim hót cũng không thể nghe thấy.
Phòng hứng nắng quá lạnh, không thể ở lâu được; phòng bếp trở thành chỗ trú lý tưởng nhất, trong phòng ấm áp, mờ tối, thức ăn gần trong gang tấc.
Sau khi Alex không để ý đến cậu nữa, Harry dần khôi phục trạng thái mờ mịt, cậu đi lang thang giữa những căn phòng, ngồi một mình cạnh lò sưởi để đọc sách giết thời gian.
Bây giờ cô Carlston từ bưu cục chỉ đến đây mỗi hai tuần một lần, phần lớn thời gian cô không đến để gửi thư và điện báo mà chỉ đến để nói chuyện phiếm.
Từ những câu chuyện của cô, Harry nghe nói hơn một nửa những đứa trẻ London đi tị nạn đã được bố mẹ đón về trước giáng sinh.
Tin tức này khiến lòng cậu tràn ngập mong chờ, thậm chí cậu còn lén đi hỏi cô Carlston có thể bí mật gửi một tin điện báo đến London không, gương mặt người nọ đầy vẻ khó xử, cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Mỗi ngày Harry đều lắng tai để ý chuông cửa, hy vọng mẹ cậu sẽ xuất hiện, đưa cậu về nhà; nhưng hết tuần này đến tuần khác, quả bóng hy vọng dần nhỏ lại, cuối cùng đã hoàn toàn xẹp lép.
Hai đứa bé trai vẫn cùng nhau học tập trong thư phòng, Harry dán đủ loại giấy nhớ trên bàn Alex nhằm nói lời xin lỗi, cậu hỏi hắn những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, vẽ những hình vẽ linh tinh, hỏi ngữ cảnh của một từ tiếng Pháp, nói xin lỗi thêm một lần nữa, thậm chí còn dứt khoát hỏi Alex xem hắn muốn thế nào mới chịu để ý đến cậu nhưng chưa từng có câu trả lời nào.
Thái độ từ tốn xem như không thấy gì của Alex dần chuyển thành loại khách sáo lạnh như băng.
Harry chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nhanh chóng phát hiện ra tình hình này cũng không khả quan hơn là bao, Alex chỉ nói với cậu đúng hai câu là "Chào buổi sáng" và "Làm ơn đưa bút chì cho tớ với", tựa như hắn đang giữ khoảng cách với một người lạ là Harry.
Điều này khiến Harry vô cùng buồn rầu, sau đó, cảm xúc buồn rầu lại biến thành tức giận.
Hai đứa bé trai mở màn cho một cuộc chiến mới, xem xem ai có thể lạnh lùng hơn, châm chọc hơn, trông hai đứa giống như hai chú cún con đang giành lộn, khè răng nanh nho nhỏ để người kia thấy sợ.
Nam tước có vẻ không để ý đến bất hòa giữa hai đứa nhỏ, nếu có để ý, ông cũng không có ý định nhúng tay vào.
"Rốt cuộc là hai đứa có chuyện gì?"
Người hỏi chính là Martha, chuyện này diễn ra vào một sáng sớm có mưa tuyết.
Bà đang mang mắt kính để đan một chiếc áo len chưa có chủ nhân; Harry vẫn rúc sát vào trong lò sưởi lớn sát tường, đọc sách như thường ngày.
Cậu giả bộ như không nghe thấy câu hỏi của Martha nhưng Martha không định bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, bà đặt que khâu áo len xuống, nhẹ nhàng lấy mất quyển sách trong tay đứa bé trai, lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa.
"Gì cơ ạ?" Harry hỏi ngược lại, tính tranh thủ thêm một chút thời gian để suy nghĩ.
Cậu giơ tay muốn lấy lại quyển sách nhưng Martha lại đưa nó đến chỗ xa hơn.
"Cháu có biết ta đang nói gì không, cháu yêu."
"Giữa chúng cháu chẳng có chuyện gì cả."
"Lúc trước hai cháu một giây cũng không muốn tách rời, bây giờ lại đối đầu nhau như sống với chết."
Harry muốn kể cho bà nghe về câu chuyện trong quyển sổ tay, câu chuyện về nhà Mayweed, về con quái vật không thể trông thấy, về người con trai cả đột ngột biến mất; cậu muốn cảnh báo bà rằng con quái vật này đang sống trong đầu Alex, nó đang phát ra âm thanh xè xè như một con rắn đuôi chuông ở trong bóng tối.
Nhưng lén xem bí mật của người ta đã đành, đằng này lại còn chia sẻ chuyện ấy ra ngoài thì đúng là một sự phản bội dữ dội.
"Không có gì đâu ạ." Harry lặp lại lời giải thích này thêm một lần nữa, cậu vòng qua chiếc bàn, cầm lấy quyển sách rồi rời khỏi phòng bếp.
Sau hôm đó, cậu không ngồi lì ở trong phòng bếp nữa mà giống như một chú quạ nhỏ, cậu nhanh nhẹn đi vào, trộm thức ăn xong là chạy về phòng ngủ ngay.
Trong khoảng thời gian ấy, cậu bắt đầu vẽ vời lại, cậu dùng bút chì để vẽ, không chỉ vì bút sáp màu trông quá trẻ con mà còn vì giấy cũng rất khan hiếm như những thứ khác, cậu phải dùng một cách thật quý trọng, vẽ xong là phải bôi sạch để còn vẽ tiếp.
Harry vẽ đường ray xe lửa chạy dọc theo bờ biển, vẽ cái cây giáng sinh nhỏ như một cái chổi, vẽ chiếc ghế bập bênh và chú chó nhỏ của người chuyển ray.
Sau đó, như một chuyện không thể tránh khỏi, cậu bắt đầu miêu tả quái vật của nhà Mayweed.
Harry dành rất nhiều thời gian cho bức vẽ này, cậu tưởng tượng đến mấy phiên bản, một trong số đó là một thực thể có cánh, bóng của nó chiếm hơn phân nửa tờ giấy, một bức khác lại là một con mãng xà có móng vuốt thật dài, một phiên bản khác nữa là con mãng xà có thêm hàm răng với đầy răng nhọn.
Trong bức tranh của cậu, Harry vẽ xuyên qua nóc nhà của nhà Mayweed, ánh mặt trời và nước mưa cùng rơi trên cơ thể mơ hồ của con quái vật, nó thét lên rồi chạy trốn, tạo thành một luồng khói đen đến tận rìa giấy.
Cậu muốn đem những bức tranh này cho Alex xem nhưng người ấy đã bị cảm, không còn đến thư phòng nữa, Martha cũng không cho Harry đến phòng ngủ của Alex ("Thằng bé sốt, tốt nhất là cháu đừng để bị lây bệnh, ta không có sức lực đâu mà chăm sóc cả hai đứa nhóc ốm yếu phiền toái.").
Harry đi tới đi lui trên hành lang mấy lần, hết quyết định từ bỏ rồi lại tự thuyết phục chính mình, cuối cùng, cậu nhét bức tranh nhăn nhúm vào trong khe cửa.
Một cơn hoảng sợ và khó chịu bỗng xâm chiếm cậu, Harry chạy thật nhanh về phòng của mình rồi đóng cửa lại, tựa như sợ rằng con quái vật trong bức tranh sẽ sống dậy.
- --
Prudence lục lọi trong hộp sắt nhỏ một hồi rồi lấy ra một xấp thư cũ, ông lấy ba bốn tờ giấy được gấp thành hình vuông ở dưới cùng, mở ra rồi vuốt thẳng.
Trên tờ giấy vẽ có đầy vết nhăn, rìa giấy đã ố vàng nhưng những đường cong vụng về trên bức tranh vẫn có thể thấy rõ, nhìn là biết đây là nét vẽ của một đứa trẻ chín tuổi.
Căn nhà méo xệch, nóc nhà được mở ra giống như một cái nắp nồi, dưới ánh mặt trời rộng lớn, những đường cong màu đen như những cơn lốc ào ra khỏi nhà.
"Alex đã nói cho tôi biết rằng cậu ấy vẫn còn giữ những thứ vô dụng này, tôi chưa từng xem lại...!Bởi vì tôi lười, không phải do cậu ấy cố tình giấu đi đâu.
Căn nhà trọ mà