Sở Nhi sau một giấc ngủ dài cô mơ hồ tỉnh giấc, cả người cô lúc này ước hẹp vì mồ hôi, dường như cô đã mơ thấy một cơn ác mộng thì phải.
Nhưng cố gắng suy nghĩ thì vẫn không biết người trong giấc mơ là ai.
Chỉ mơ màng nhìn thấy một người đàn ông, bị một chiếc xe máy đụng trúng ngay trước mắt cô.
Khiến Sở Nhi rất hoảng loạn và hoang mang.
Cô không biết tại sao mình lại trở nên như vậy, bởi vì kể từ khi cô gặp anh ta.
Tất cả những rắc rối cứ liên tiếp ập lên đầu của cô.
Nó như các giấc mơ này vậy, cứ liên tiếp tiếp diễn khiến cô không tài nào lường trước được.
Cô đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi trên trán, rồi đưa tay dịu dịu mắt của mình lâu đi những vết bẩn trên mắt.
Cô thở dài bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Bước vào nhà vệ sinh cô đưa mắt nhìn mình trong gương, cô cảm thấy đầu của mình rất đau.
Sau khi nhìn kỹ hơn thì cô thấy đầu của mình đã bị thương.
Nó đỏ ửng lên còn đong lại những vết máu.
Cô đưa tay lên sờ mà tự hỏi bản thân:
"Đầu của mình! Sao...Sao nó lại chảy máu thế này?"
Cô có vẻ rất ngạc nhiên, pha lẫn một cảm giác sợ hãi cô đứng hình một lúc cô.
Suy nghĩ trầm tư rồi cuối cùng cũng thoát ra khỏi những suy nghĩ kia: "Sở Nhi mày bị làm sao thế? Sao mày cứ nghĩ những chuyện không đâu về đâu hoài vậy?"
Cô đưa tay vặn vòi nước chảy xuống, cô đưa tay hứng từng giọt nước mắt lành.
Tạt nó lên trên khuôn mặt.
Khiến nước chảy xuống cô lại nhìn mình trong gương: "Bình tĩnh tất cả chỉ là một cơn ác mộng, mày không được quan tâm bởi vì anh ta đau có quan hệ gì với mày chứ?"
Nhắc đến câu này cô cảm thấy rất lạ không hiểu tại sao, anh ta và cô không có một chút liên quan gì đến nhau.
Thậm chí chỉ mới vừa gặp nhau một ngày tại sao cô lại có thể nằm mơ thấy anh được cơ chứ?
Cô thở dài vệ sinh răng miệng rồi cho qua tất cả mọi chuyện, bởi vì đây là một bí ẩn đầy rắc rối chắc cô sẽ không bao giờ gỡ rối được.
Sở Nhi leo lên giường cô lướt điện thoại qua các trang mạng khác nhau để tìm thông tin về những gì mình đã trải qua.
Cô vô tình đọc được một bài viết về thần giao cách cảm:
Bài viết đó nói rằng: "Nếu một người xa lạ mà dường như cảm thấy đã quen biết người kia từ lâu, hay có thể mơ được những điềm báo về họ thì đây được gọi là thần giao cách cảm..."
Sở Nhi đã đọc hết nó trang mạng đó thật dài khiến cô như phát điên, cô ngáp ngắn ngáp dài mà nói: "Xàm thật làm nảy giờ mình xem đến hoa cả mắt.
Nhưng bây giờ chỉ mới có 3h sáng mà thôi! Mình làm gì để thức đến lúc đi làm đây..."
Sở Nhi mệt mỏi ể ỏi cô mơ màng nhắm chặt mắt lại, mà không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào cũng chẳng hay.
Nhưng giấc ngủ này cô lại an giấc chứ không phải mơ về những cơn ác mộng kia nữa!
Lại một ngày mới trôi qua Sở Nhi đã tỉnh lại cô quên hết tất cả mọi chuyện đêm hôm qua, cô cảm thấy rất nhức đầu kèm theo sự mệt mỏi.
Cô uống một viên thuốc đau đầu và chủng bị đuổi sáng cho chính bản thân.
Cô chủng bị xong tất cả rồi ngồi vào bàn tự mình hưởng thức các món ăn mình đã nấu.
Cô cảm thấy mọi thứ thanh thản nhưng vẫn thiếu đi sự hạnh phúc bởi vì từ khi trở về nước cô chưa từng gặp lại ba của mình.
Cô tính ăn xong sẽ ghé qua thăm ba mình một chút rồi mới đi làm, nhưng mà nhà của ông lại ở rất xa công ty thấy rất bất tiện cho việc đi lại nên cô đành thôi: "Được rồi nếu không về thăm được cho bố thì, gọi điện nói chuyện cũng được mà..."
Sở Nhi lên lầu lấy điện thoại xuống, cô lúc này gọi videos với cha của mình.
Sau một lúc ông đã bắt mấy.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau đầy suy tư mà chẳng nói với nhau một câu nào.
Không gian trở nên yên tĩnh một lát, có lẽ vì nhớ nhau mà họ chẳng thể thoát ra được một câu nào để nói chuyện với nhau.
Sở Nhi nhìn bố của mình đang chảy nước mắt, cô biết cảm xúc trong lòng của ông bây giờ là gì cô nhẹ nhàng đưa tay lên lâu màn hình mà nói:
"Sao bố lại khóc chứ? Không phải bây giờ con đã ở cạnh bố rồi sao? Chẳng lẽ bố không vui ở con điều gì à?
Ông đưa tay lên lâu đi nước mắt cảm giác này, ông không thể nói thành lời được mà chỉ biết im lặng.
Ông biết rằng Sở