Cửa văn phòng mở ra, Trương Nhất Ngang bước vào. Cao Đông đưa cho anh ta một điếu thuốc, nói: "Phía Vương Hiếu Vĩnh dạo này đang làm gì vậy?"
"Nghe nói đang điều tra vụ mất tích của Lâm Tiêu."
"Ồ? Sao bọn họ lại đặc biệt quan tâm đến sự việc này?"
"Tôi đã trò chuyện với người của đội Trinh sát hình sự bọn họ, bọn họ nói Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình đều ở trong hệ thống công an, hơn nữa tình hình bị gϊếŧ cũng giống nhau, chỉ duy nhất Lâm Tiêu là mất tích, hơn nữa cho đến giờ trong toàn huyện đều không phát hiện ra xác chết vô danh, không biết được rốt cuộc đã đi đâu. Vụ án của Lâm Tiêu được coi là đặc biệt nhất trong ba vụ án, họ muốn từ đó tìm được điểm đột phá. Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ Lâm Tiêu chính là hung thủ."
"Vậy có điều tra được manh mối gì không?"
"Chưa nghe nói, tôi sẽ tiếp tục đi nghe ngóng."
"Vương Hiếu Vĩnh có cách nhìn nhận như thế nào đối với mấy vụ án này?"
"Nghe nói anh ta trong một tuần đã nổi nóng mấy lần rồi."
Cao Đông cười khẩy: "Vụ án không có tiến triển gì, anh ta đứng ngồi không yên rồi sao."
"Ừm, anh ta tiếp nhận vụ án đã một tuần rồi, cho đến bây giờ, không tìm ra bất cứ manh mối nào có giá trị, nghe người trong đội Trinh sát hình sự của anh ta nói, anh ta đã bắt đầu hối hận vì tiếp nhận vụ án này rồi."
Cao Đông tỉnh bơ nói: "Sớm muộn gì thì cũng sẽ như vậy, một kẻ thư sinh chỉ ngồi ở văn phòng, có thể điều tra vụ án gì chứ, hừ hừ."
Trương Nhất Ngang hạ giọng, nói: "Anh cả, chỗ chúng ta cũng chẳng điều tra ra thứ gì có giá trị, tiếp theo đây chúng ta phải làm thế nào?"
"Việc điều tra lốp xe ở cửa hàng sửa xe thế nào rồi?" "Tất cả những cửa hàng ở xung quanh huyện thành đều đã hỏi rồi, không có ai từng vá lốp có kiểu bị thủng như thế này."
Cao Đông mím môi, rít một hơi thuốc, nói: "Công tác hỏi thăm cư dân xung quanh cũng không có tiến triển gì à?"
"Vâng."
Cao Đông lẩm nhẩm: "Bây giờ tất cả manh mối đều đứt rồi."
Trương Nhất Ngang nói: "Anh cả, tiếp theo đây chúng ta trọng điểm điều tra việc gì?"
Cao Đông thở dài: "Chỉ có thể vừa điều tra những người quen của Lý Ái Quốc, Trương Tương Bình, vừa đợi hung thủ gϊếŧ người tiếp theo thôi."
Trương Nhất Ngang kinh hãi: "Hung thủ vẫn còn gây án?"
"Đương nhiên," Cao Đông tỉnh bơ, "khẩu súng hắn lấy được đến giờ vẫn chưa dùng."
"Vậy... vậy nếu như lại xảy ra vụ án mới, chẳng phải là càng phiền phức hơn sao?"
Cao Đông mỉm cười bất cần: "Bây giờ là Vương Hiếu Vĩnh xử lý vụ án, nếu lại xảy ra vụ án mới, cũng sẽ do anh ta gánh vác trách nhiệm, tháng ngày của Quách Hồng Ân càng mệt mỏi hơn, còn về phía tôi, dù có xử lý cũng phải được chiết khấu, ha ha, tôi chả sao cả."
Lúc này, di động của Trương Nhất Ngang vang lên, anh ta nhận cuộc gọi và nói mấy câu, sau khi tắt máy, liền nói ngay: "Anh cả, lốp xe có phát hiện mới rồi. Có một cửa hàng sửa xe gần đây thu mua sáu chiếc lốp xe, toàn bộ đều đầy những lỗ hổng do kim châm lốp để lại."
Cao Đông vô cùng bất ngờ, vội nói: "Hãy dẫn người đến ngay." Vừa nói xong, anh bổ sung thêm, "Sự việc này, người của Vương Hiếu Vĩnh có biết không?"
"Không biết, người của Sở Công an thành phố chúng ta vừa vặn hỏi ra được manh mối."
Cao Đông suy nghĩ một lát, nói: "Tạm thời không nên đưa người đó về Sở để hỏi, cậu đi cùng tôi một chuyến."
Cao Đông và Trương Nhất Ngang dẫn theo hai người cảnh sát, đi đến cửa hàng sửa xe đó.
Đây là một cửa hàng nhỏ sửa chữa xe, nằm ở vùng ngoại ô của huyện, Cao Đông xuống xe, yêu cầu cảnh sát gọi ông chủ ra, đồng thời lấy chiếc lốp xe cũ ra.
Chủ cửa hàng là một nam giới ngoài 30 tuổi, mặc một chiếc áo màu xanh lam lao động, tất cả các ngón tay đều dính đầy dầu nhớt đen ngòm, nhìn thấy bốn vị cảnh sát tìm anh ta, trong đó một người nhìn có vẻ là lãnh đạo, bất giác trở nên căng thẳng, nói: "Lãnh... lãnh đạo tìm tôi có việc gì?"
Cao Đông rút ra một điếu thuốc đưa cho anh ta, đi đến bên cạnh chỗ để chiếc lốp mới vừa đưa ra, cúi người xuống quan sát tỉ mỉ trên lốp xe dày đặc những lỗ nhỏ, anh lấy ra mảnh đinh châm lốp, thử đem so sánh khoảng cách giữa hai lỗ thủng ở trên lốp xe, vừa khớp với khoảng cách