Đường từ Thành Nam tới Gia Định chỉ mất nửa ngày đường nếu như ngự điểu, tuy nhiên hôm nay Thư Điểu của Hư Vô lại có dấu hiệu bị bệnh, còn Khương Diệp ngự kiếm không vững. Hư Vô không thể một mình mang cả 3 người bọn họ cùng con chó to như hộ pháp mà ngự kiếm được nên đành đi bộ một đoạn. Hỏa Lang nhìn thấy chủ cũ liền sợ rúm ró, chỉ dám đi sau cách cả vài thước. Đến khi cả đoàn dừng chân để ăn trưa, nó cũng không dám tiến lại gần mặt dày xin cơm như thường lệ. Hư Vô nhìn thấy dáng vẻ khổ sở đó cũng rủ lòng thương mang đồ ăn ra cho:
"Nhất Hỏa, ta biết bình thường ngươi không chịu đói giỏi, lại còn thích sơn hào hải vị, việc gì phải làm khó mình thế. Lúc ngươi bỏ chạy khỏi Quy Nhân ngươi đã thuộc về Lê Lý Thị, không liên quan gì đến ta nữa, cho nên ta không trách phạt ngươi đâu. Ăn cái đùi gà này đi."
Hỏa Lang hiểu tâm ý của nguyên chủ tử, liền mừng rỡ vẫy đuôi mừng rỡ. Hư Vô ân cần vỗ đầu nó vài cái rồi trở lại chỗ Khương Diệp, Phát Nghệ, Hỏa Lang tung tăng chạy lại theo.
Nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của Hỏa Lảng, Khương Diệp không kìm được mà phải chọc gậy bánh xe vài câu (bằng cẩu ngữ):
"Thấy sang bắt quàng làm họ quá nhỉ?"
"Hừm...ta dù có đi đâu thì vẫn luôn là cẩu nhà Nguyễn Thị cao quý liêm khiết nhé, ai như cô..."
"Ta làm sao? Ta có làm sao thì thứ "liêm khiết" như nhà ngươi vẫn phải vạ vật ăn nhờ ở đậu chỗ ta nhé." - Khương Diệp quạu quọ đáp, rồi lầm bầm - "Tổ cha thứ cẩu tử Lang Ben nhà ngươi, vừa hôm trước nịnh bợ ta, giờ có chủ sang thì lật mặt. Đợi ta đòi được đất, ta cho ngươi nhịn đói ba ngày."
Trước mặt Hư Vô và Phát Nghệ chỉ chỉ có cảnh tượng một cô nương gầm gừ qua lại với một con chó to bằng hai người. Hư Vô ái ngại nhìn sang Phát Nghệ, chỉ thấy một ánh mắt lạnh tanh và một cái nhún vai theo kiểu "ta vốn đã quen rồi" và thản nhiên ăn cơm chan nước mắm cùng dưa hấu.
Thật may rằng khi ăn cơm xong Thư Điểu đã hồi sức trở lại nên đường đến Gia Định ngắn lại trông thấy, tầm cuối chiều họ đã đến cổng thành.
----
Gia Định quả thực trăm nghe không bằng một thấy, nơi đây là một tổ hợp của những khối kiến trúc đồ sộ tách biệt vô cùng độc đáo, chồng chồng lớp lớp những mái nhà bọc thiếc cao thấp khác nhau, đưa ra những đỉnh chóp nhọn hoăn hoắt. Giữa thành, ngự một ngọn núi cao chọc trời gây ấn tượng bởi một kiến trúc hình đầu lân khà ra lửa làm từ đá cẩm thạch vân tóc tiên với đôi mắt xếch ngược dữ tợn, bao trọn đỉnh núi. Vừa bước chân vào thành người ta đã có thể nghe thấy những tiếng rèn thiếc leng keng vọng gần xa, tiếng hơi nước bốc lên xèo xèo, kết hợp với tiếng lửa cháy tí tách tựa như có nhạc tính, tiếng người ta hò hét nhau di chuyển những khối kim loại đồ sộ. Nhiệt từ các lò rèn bốc lên khiến bầu không như bị bóp ngạt, trở nên méo mó đến lạ.
Khương Diệp có phần không quen, vốn sợ nóng, phải lấy mũ cói phẩy phẩy liên tục để xua đi khí nóng, trán nhễ nhại mồ hôi, trong khi hai người còn lại rất bình thản, dường như đã quen với nhiệt độ này.
Tới đến cổng Đề Ngạn phủ, ba người họ bị hai tên lính canh hống hách chặn lại. Một tên sẵn giọng nói:
"Các ngươi là ai mà ngang nhiên xông vào phủ chúng ta, các ngươi tưởng Đề Ngạn phủ là nơi thích vào là vào à?"
Hư Vô chỉ từ tốn đáp lại:
"Cảm phiền hai vị mang thứ này vào cho tổng đốc." - Rồi đưa ra lệnh bài khắc gia huy Nguyễn thị dát vàng ròng.
Nhìn thấy sự sang trọng của chiếc lệnh bài, hai kẻ kia mập mờ đoán được người này thân phận không hề tầm thường, hạ giọng xuống một bậc:
"Chờ một chút."
Một lúc sau có một vị trạc tuổi tứ tuần, đội mũ quan áo lụa đỏ rực thêu hoa văn hoa lửa hớt hải chạy ra, hắn cẩn trọng cúi mình hành lễ với Hư Vô:
"Đề Ngạn phủ nghênh đón Hư Vô tiểu thư. Không biết người sẽ tới đây hôm nay nên nếu có gì thiếu sót mong người bỏ qua cho."
"Tần tổng đốc không cần đa lễ. Ta có chút việc gấp cần gặp Cường Bích Tôn, cảm phiền ngươi vào báo với ngài ấy hộ ta."
"E rằng...công tử đang không được khỏe lắm, hay người cứ tới khách sảnh chờ một chút, ta sẽ cho người đi báo với công tử ngay."
"Hai người này đi cùng ta, liệu có thể vào chứ?"
"Khương đại tiểu thư đương nhiên có thể đi cùng người. Còn kẻ kia và con Hỏa Lang e rằng phải ở bên ngoài."
Hư Vô đưa cho Phát Nghệ một túi vàng rồi nói: "Hai người kiếm tạm chỗ nào nghỉ chân, ta nghĩ ngươi cũng quen với nơi này rồi nên cũng sẽ ổn thôi."
Khương Diệp làm mặt tội nghiệp: "A Nguyên, ta sẽ gói đồ ăn mang ra cho ngươi."
Phát Nghệ đành lủi thủi dắt con Hỏa Lang trở ra bên ngoài, đi ngang qua vài tên lính canh khiến họ xì xào to nhỏ:
"Ê này, kẻ đeo mặt nạ kia nhìn giống Phát Nghệ thế?"
"Chắc không phải đâu, hắn ta làm sao lại phải hạ mình đi chăn chó thế kia cơ chứ?"
"Ừ cũng đúng."
Hai kẻ vừa dứt lời thì "vụt" một cái, hai chiếc phi tiêu cắm thẳng vào bức tường bên cạnh bọn họ, tưởng như chỉ lệch một ly nữa là có thể cắm sâu vào đồng nhãn của cả hai. Bầu không khí im lặng đến ớn lạnh, chỉ hai tiếng nuốt "ực" hoảng loạn đồng loạt phát lên.
Đề Ngạn phủ là nối dài của những gian nhà cao và tối tăm, không có cửa sổ cũng không có hành lang lộ thiên, chỉ có ngun ngút những bức tường đỏ rực khảm những bức tranh phong thủy vẽ bằng mực đen trải dài sâu hoắm khiến Khương Diệp phải thốt lên:
"Nơi này đẹp thì đẹp nhưng cảm giác còn ngột ngạt hơn âm ty địa phủ nữa."
Khách sảnh nơi Hư Vô và Khương Diệp được dẫn tới là một căn phòng lát sàn đá mã não, treo đèn lồng rực hồng, chính giữa có một bục cao, nhìn qua giống một đại điện hơn là khách sảnh bình thường. Hai bên phòng là những băng ghế đá cẩm thạch to lớn và đồ sộ, Khương Diệp vừa ngồi xuống đã lọt thỏm, bụng nghĩ thầm: "Người Gia Định ai cũng cao lớn vậy sao." Trong khi so với chiều cao của Hư Vô thì mấy băng ghế này khá vừa vặn.
Một tì nữ che mạng đỏ, đầu cài trâm ngọc đỏ lựu mang hai bình Bỉ Ngạn trà đến rồi kính cẩn cúi người lùi ra. Không nói một lời.
Khương Diệp chẹp miệng:
"Sao không có thưa có gửi gì vậy?"
"Tỳ nữ trong phủ này, đều bị cắt lưỡi từ nhỏ." - Hư Vô thản nhiên vừa trả lời, vừa thổi trà.
"Sao tàn độc quá vậy?..."
Câu trả lời cô nhận được chỉ là sự im lặng.
Hai canh giờ trôi qua. Khương Diệp ngồi không cũng chán nên lấy một mớ giấy ra để vẽ bùa cho đỡ rảnh tay, còn Hư Vô thì ngồi lặng yên gảy mộc lục cầm để gϊếŧ thời gian. Không khí đưa đẩy bởi khúc Hoa Tiễn có phần vui tươi hơn so với thứ nhạc bình thường Hư Vô vẫn hay chơi. Bỗng dây đàn đứt phựt, xé toạc bầu không thanh tịnh, vừa lúc ấy Tần Đốc bước vào:
"Tiểu thư, Cường Bích Tôn truyền người vào thư phòng. Mời người đi theo tại hạ."
Đứng trước thư phòng khép hờ cửa, Tần tổng đốc dè dặt gọi vọng vào:
"Thiếu chủ, thuộc hạ đã dẫn bọn họ tới rồi đây."
Bên trong cười lớn vọng ra:
"Haha mau vào đây. Mau vào đây"
Cường Bích Tôn oai phong lẫm liệt, ngồi vắt vẻo trên cửu đỉnh. Tay phải chống lên đầu lân ở hai bên tay nghỉ, nghiêng đầu gối lên mu bàn tay. Bàn tay trái đảo qua đảo lại hai viên hắc huyết châu, chân vắt chéo, vẫn vận áo bào lông sói yêu thích của hắn, tuy nhiên thần sắc lại có gì đó bất ổn hơn thường ngày. Đầu tóc rũ rượi, hô hấp có phần khẩn trương, mắt đỏ ngầu nổi tơ máu chằng chịt.
Hư Vô bình thản đi đến trước cửu đỉnh, gật đầu chào Cường Bích. Khương Diệp nép sau lưng Hư Vô, chấp tay thi lễ: "Bái kiến, Cường Bích Tôn."
Hắn đứng dậy, rời khỏi ghế, tiến đến phía Khương Diệp - "Mấy năm không gặp nhìn Khương Muội dáng dấp khác hẳn mấy năm trước nhỉ, lớn hơn nhiều rồi. Ta nghe nói ngươi còn chu du đến tận Cao Ly, nói không chừng đạo hạnh hiện tại còn hơn cả ta. Ha ha." - Hắn chắp tay ra sau hông, đảo mắt liên tục dò xét Khương Diệp khiến cô nương ấy thấy có phần ái ngại, cười miễn cưỡng:
"Ha.. ha.. huynh quá khen rồi, cũng chỉ học được vài tài mọn mà thôi..."
"A Diệp khiêm tốn thật. Đúng là biết điều ra hẳn." - Cường Bích từng chữ từng chữ, chậm rãi nói với Khương Diệp.
Hư Vô đứng gần đó, cảm thấy có điềm không ổn. Hành vi hiện tại của Cường Bích vô cùng kì quái, lại còn dồn toàn bộ chú ý vào Khương Diệp. Rốt cuộc là hắn ta đang toan tính điều gì?
"Cường Bích huynh quá khen... A, hôm nay chả là ta... ta muốn hỏi chuyện về Di Linh...ngày trước, ta có dựng một căn nhà nhỏ ở đấy. N..nhưng Hư Vô nói người của huynh đã chiếm hết đất khu đấy rồi... Liệu có thể trả đất lại cho ta không...?"
"Nơi đó là đất trống làm gì có cái nhà nào nhỉ? Hình như