Ngoài đánh đấm bạo lực ra, thân là đàn ông, ai cũng có sự yêu thích mãnh liệt đối với súng ống đạn dược, vậy nên bộ môn thi đấu bắn tỉa cũng là một trong những hạng mục thu hút nhiều sự chú ý của các chiến sĩ trong quân doanh, không kém gì hạng mục võ đối kháng. Khi Kiệt và Sơn di chuyển tới thao trường tập bắn, đã có rất nhiều các chiến sĩ có mặt ở đó từ trước, chen chúc nhau tìm một vị trí thật đẹp để có thể thuận lợi theo dõi trận đấu.
- Cánh tay mày đỡ chưa Kiệt ? - Sơn nhìn Kiệt, ân cần hỏi.
- Vẫn thấy hơi đau. - Kiệt luân phiên đưa tay này xoa bóp tay kia, hi vọng trước khi vào vị trí thi đấu thì cánh tay sẽ bớt đau nhức hơn trước, nhưng đã mười phút trôi qua mà tay cậu vẫn chưa thể khá hơn.
- Thả lỏng cơ tay đi, đấm bóp vậy không có tác dụng gì đâu. - Sơn nói. - Lát nữa đừng có cố quá. Thi đấu thì thi đấu, nhưng mà sức khỏe mày vẫn là quan trọng nhất.
Kiệt nghe theo lời Sơn nói, buông thõng hai tay xuống, cố không nghĩ tới hai cánh tay đau của mình nữa, song cơn nhức nhối vẫn chẳng đỡ hơn mấy.
Thời gian thi đấu hạng mục bắn tỉa bắt đầu, Kiệt chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cùng các thí sinh khác bước vào khu vực thi đấu.
- Cố lên nhé mày. - Sơn khích lệ Kiệt.
- Đồng chí cố lên. - Đoàn tiếp lời Sơn.
- Hai đồng chí phải mang giải thưởng về cho tiểu đội mình đấy. - Tiểu đội trưởng không quên động viên Kiệt và Sơn, các đồng đội khác cũng hùa theo tiểu đội trưởng, thi nhau cổ vũ tinh thần cho hai người.
Thao trường tập bắn là một bãi cỏ lớn, lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, ánh nắng chói chang chiếu xuống, Kiệt vừa mới tham gia võ đối kháng, toàn thân ướt sũng mồ hôi, cộng thêm ánh nắng gay gắt khiến bản thân cậu cảm thấy khó chịu. Cậu xếp thành hàng với các thí sinh khác, bước vào khu vực thi đấu, nhanh chóng được các chiến sĩ theo dõi cuộc thi nhận ra bởi chiến thắng mà Kiệt giành được ở hạng mục võ đối kháng mười lăm phút trước, không ngừng xì xào bàn tán, biến cậu trở thành tâm điểm của cả khu vực thao trường.
Bỗng nhiên bị để ý nhiều đến vậy, trong lòng Kiệt có chút khó chịu, nhưng cậu cố lơ đi mọi chuyện, tỏ vẻ không quan tâm đến thứ gì khác ngoài nội dung thi sắp tới, tiến vào vị trí của mình. Kiệt nằm xuống trước bệ súng, theo tư thế chuẩn của quân đội, cậu phải chống tay xuống đất, ngay lập tức cơn đau nhói lại truyền lên, suýt nữa thì cậu không chịu được mà ngã xuống, may mà cậu chống đỡ kịp, cắn răng vất vả nằm xuống, rồi duỗi thẳng tay bám lấy khẩu súng AK - 47 mà ban tổ chức đã sắp xếp ở đó từ trước. Tranh thủ chưa có hiệu lệnh thi đấu, Kiệt duỗi thẳng tay ra lần nữa, song cơn đau không hề thuyên giảm, vẫn cứ liên tục giày vò cậu.
Cách đó không xa, Sơn đã nằm xuống vị trí của mình, cậu ta nắm lấy khẩu súng, sau khi ổn định tư thế bắn, vô tình cậu ta liếc mắt nhìn sang Kiệt. Thấy Kiệt nhăn mặt khi nằm xuống đất, trong lòng Sơn có chút lo lắng, nhưng cũng chẳng thể làm được gì, chỉ hi vọng Kiệt sẽ thuận lợi vượt qua hạng mục bắn tỉa này.
Mỗi người dự thi phải thông qua các nội dung bắn nằm, bắn đứng, bắn trườn và bắn bia di động, những người tham dự có tổng cộng 35 người, mỗi người đều là cao thủ bắn tỉa của từng đơn vị. Người theo dõi đứng sau lưng các thí sinh, lúc này đây ai nấy đều khàn cổ gào thét cổ vũ reo hò cho đồng đội của mình, sân tập bắn tỉa ồn ào náo nhiệt chẳng kém gì thao trường võ đối kháng ban nãy.
Kiệt thả lỏng cơ thể, ánh mắt tập trung vào bia bắn phía xa. Lúc này đây tiếng ồn xung quanh dường như tắt hết, Kiệt không còn nhớ gì tới cơn đau ở tay, không còn nghĩ tới dự định trở thành bộ đội đặc công, tất cả những ý niệm ấy đều đã bị cậu ngăn cách bên ngoài tâm trí của mình, thế giới của cậu tựa như chỉ còn lại thanh súng trong tay, và hồng tâm đỏ gắt đằng xa trông qua điểm ruồi nằm trên họng súng.
Hiệu lệnh của trọng tài vang lên, lần lượt từng người bóp cò, ba phát súng liên tiếp đùng đoàng vang lên chói tai. Sau khi bắn, trọng tài ngay lập tức đọc kết quả của thí sinh, khi tới lượt của Kiệt, số điểm cao nhất mà những người trước đó ghi nhận được là 29, là điểm số mà Sơn, người thi đấu trước cậu vài người đạt được.
Tới lượt Kiệt, cậu chăm chú nhìn kĩ vào bia ngắm đằng xa, sau hiệu lệnh của trọng tài, trong người Kiệt bỗng dâng trào một cảm giác căng thẳng tới mức khó tả. Cậu nín thở, ngắm thật chuẩn xác đường bắn một lần nữa, rồi liên tiếp nhả đạn ba lần. Dù chỉ là bắn đạn hơi nhưng vẫn khiến khẩu súng AK - 47 tạo ra phản lực đập ngược lại phía Kiệt, cậu gồng tay giữ lại, vô tình lại kinh động tới vết thương ở cánh tay, nhất thời cảm thấy có chút nhói đau.
Điểm số nhanh chóng được báo cáo, tổng điểm của Kiệt là 29 điểm.
Kiệt thở phào nhẹ nhõm, điểm số này coi như chấp nhận được, cho dù không đạt điểm tối đa là 30 điểm, song với cơn đau ở tay hành hạ liên tục như vậy mà đã được số điểm như vậy là không tệ rồi. Nghĩ đến việc trong toàn bộ các thí sinh thi đấu bắn tỉa, chỉ có Kiệt và Sơn là đồng hạng và cùng giành được 29 điểm như vậy, cậu cảm thấy có chút thỏa mãn, đau nhức ở tay cũng được xoa dịu phần nào.
Cuộc thi chưa dừng lại ở đó. Sau khi người cuối cùng hoàn thành nội dung bắn nằm, các thí sinh phải liên tục đổi các tư thế bắn khác nhau. Trải qua nhiều nội dung như vậy, hai tay Kiệt liên tục phải vận động, vết thương được đà lại một lần nữa hành hạ cậu, đến lúc này cậu cảm giác ở cánh tay cứ như có thứ gì đó đang thiêu đốt từng thớ thịt, cảm nhận đau tới mức suýt nữa là không chịu đựng được.
Bốn nội dung thi đấu bắn nằm, bắn trườn, bắn quỳ, bắn đứng đều đã được thi đấu, điểm số của Kiệt là 116, điểm số của Sơn là 115, lần lượt là người cao điểm nhất và cao điểm thứ hai trong số tất cả các thí sinh thi đấu. Lượt thi đấu cuối cùng, nội dung bắn bia di động sẽ quyết định kết quả ai là người giành được giải nhất ở hạng mục này.
Nội dung bắn súng đối với mục tiêu di động có độ khó cao nhất, nhưng cũng là kỹ năng quan trọng nhất trên chiến trường, bởi vì kẻ thù sẽ không đứng yên làm bia ngắm cho mình.
Ở nội dung này, lần lượt từng thí sinh sẽ bước vào vị trí bắn, mục tiêu là một tấm bia di chuyển từ trái qua phải cách đó một trăm mét. Sơn thi đấu trước Kiệt mấy lượt, khi Sơn vừa bước lên vị trí bắn, Kiệt cố kìm nén cơn đau ở tay, nặn ra một nụ cười nói với Sơn :
- Chúc may mắn.
- Mày cũng vậy. - Sơn gật đầu, ánh mắt lo ngại nhìn cánh tay của Kiệt, muốn nói gì đó nhưng sợ thời gian không cho phép, đành nhanh chóng bước vào vị trí.
Ba phát đạn của Sơn vang lên, kết quả nhanh chóng được đọc lên, ở nội dung này Sơn ghi được 27 điểm, tổng điểm toàn hạng mục là 142, tạm thời vươn lên dẫn đầu bảng xếp hạng.
Lại qua thêm mấy lượt người nữa, tới lượt Kiệt, cậu cảm thấy có chút áp lực, nhưng cố giữ bình tĩnh bước vào vị trí thi đấu, nắm chắc lấy khẩu súng AK - 47 trên tay, điểm ruồi hướng về vị trí bia di động, báng súng tì lên vai, đứng thành tư thế bắn súng chuẩn xác.
Cơn đau một lần nữa lại truyền về, Kiệt đã dần quen với điều này, cậu áp dụng như những lần trước, cố gắng nín thở, đầu óc trống rỗng tránh để ý tới đau nhức. Mấy giây trôi qua, đau nhức không còn hành hạ nữa, vừa lúc đó hiệu lệnh của trọng tài vang lên, Kiệt liền tròng tay vào cò súng, chuẩn bị nổ súng.
Khoảnh khắc đó Kiệt thở mạnh một cái, nòng súng chợt trở nên rung rinh, vừa lúc cậu bóp cò, một phát liên tục bắn ra ba phát đạn.
- 25 điểm ! - Trọng tài đọc to điểm số của Kiệt, rồi ra lệnh cho cậu trở về vị trí đứng của mình.
Tính nhẩm sơ qua lúc này thì tổng điểm của Kiệt là 141 điểm, chỉ thua Sơn đúng một điểm duy nhất. Điểm số đã rõ rành rành, cậu chỉ đứng thứ nhì bảng xếp hạng, không còn cơ hội để cậu vượt qua Sơn được nữa. Nghĩ đến việc kết quả không đủ cao để gây ấn tượng với các cấp chỉ huy, cơ hội để trở thành bộ đội đặc công thu hẹp lại, Kiệt nhất thời có chút thất vọng với chính bản thân mình.
Vừa lúc đó cơn đau lại tái phát, càng khiến cho Kiệt cảm thấy khó chịu, cứ tưởng có một con đỉa vô hình nào đó dai dẳng bám lấy cậu, dần dần hút đi sinh khí của cậu.
Cuộc thi kết thúc, các thí sinh được lệnh giải tán, ai nấy đều trở về với đơn vị của mình. Kiệt lắc đầu ngán ngẩm, vừa quay mặt đi một cái, chợt thấy có người vỗ vai từ đằng sau, quay đầu lại thì thấy Sơn đang đứng bên cạnh mình, đang lựa lời an ủi cậu :
- Đừng buồn, mày đã cố gắng hết sức rồi.
- Không tao không buồn. - Kiệt nói. - Chỉ hơi tiếc một chút xíu thôi, suýt nữa thì đánh bại được mày rồi.
- Quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà. - Sơn cười nói, chợt nhìn xuống cánh tay của Kiệt. - Tay mày đỡ đau chưa ?
- Vẫn còn hơi đau. - Kiệt nói. - Chắc phải xuống bệnh xá coi sao đã.
- Ừ vậy đi đi. - Sơn nói. - Có cần tao đi cùng không ?
- Chắc khỏi đi. - Kiệt nói. - Tiểu đội đang đợi ăn mừng tao với mày kìa, mày cứ qua đó trước đi, tao đi một xíu rồi quay lại sau.
Kiệt và Sơn tách ra mỗi người một hướng, Kiệt băng ngang đám đông, cánh tay bị người này người kia đụng chạm lại càng thêm nhức nhối, Kiệt cố cắn răng mãi mới thoát khỏi thao trường, vừa hay lại chạm mặt Đoàn đang đứng cùng đồng đội của cậu ta.
- Đồng chí tốt lắm. - Đoàn giơ ngón cái biểu dương. - Hạng nhì là tốt rồi.
- Tôi cũng thấy vậy. - Kiệt nói. - Chỉ là sợ không đủ gây ấn tượng với các cấp chỉ huy thôi.
- Đồng chí đừng bi quan quá. - Đoàn nói tiếp. - Chẳng ai dựa vào kết quả mà đánh giá một cá nhân cả. Có năng lực là một điều kiện, nhưng điều đó chưa đủ để trở thành bộ đội đặc công, mà còn phải xét tới tính kiên trì bền bỉ của đồng chí, điều này tôi nhớ từng nói với đồng chí rồi mà. Đồng chí có thể chỉ đứng hạng nhì thôi, nhưng sự kiên trì của đồng chí được thể hiện rất mãnh liệt, ngay cả gà mờ bọn tôi còn nhìn ra được mà, nói gì tới cấp trên.
- Tôi thể hiện lúc nào ? - Kiệt ngạc nhiên.
- Ai cũng nhìn ra là đồng chí bị đau ở cánh tay sau khi thi đấu vòng chung kết ở hạng mục võ đối kháng. - Đoàn nói. - Lúc đồng chí nằm xuống để lấy tư thế bắn, tôi để ý thấy đồng chí đau đến nhăn mặt lại khi chống tay xuống đất, nhưng đồng chí lại cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thực hiện đúng động tác và các tư thế bắn súng, lại còn ghi điểm với số điểm cao nữa. Nói thật nhé, đồng chí Sơn giành được hạng nhất như vậy không phải chuyện lạ, đồng chí ấy từ sáng tới giờ đâu có đánh đấm với ai đâu, cũng đâu có bị đau ở cánh tay đâu, đương nhiên là thuận lợi để tham gia hạng mục bắn tỉa rồi. Nhưng đồng chí thì lại là ngoại lệ, sáng giờ đánh đấm đến thương tật mà còn bình tĩnh ngắm bắn chuẩn xác như vậy, đổi lại là tôi thì tôi cũng chưa chắc đã làm được như đồng chí.
- Cảm ơn đồng chí đã an ủi. - Kiệt cho rằng Đoàn chỉ đang cố động viên cậu, cảm thấy mấy lời nói này có chút vô nghĩa. - Thôi thì chuyện tới đâu hay tới đó đi, hạng mục thi đấu này có 35 thí sinh tham gia, trọng tài chưa chắc đã tinh ý mà nhận ra điều đó ở tôi. Thôi thì còn tùy duyên vậy, nếu như người ta thấy được điều đó ở tôi, vậy ít ra cánh cửa trở thành đặc công được rộng mở, còn không thì vài tháng tới bản thân tôi phải tự nỗ lực phấn đấu thôi.
Qủa nhiên lời người khác nói không có sức thuyết phục bằng lời chính mình tự động viên, khi nói ra những lời nói đó, tâm tình Kiệt tốt lên một chút, không còn mấy thất vọng vì kết quả nữa.
- Đồng chí nghĩ vậy là đúng đấy. - Đoàn nói, chợt tầm mắt rơi xuống cánh tay buông thõng của Kiệt. - Tay đồng chí còn đau không ?
- Đỡ hơn một chút rồi. - Kiệt gượng cười nói, cánh tay phản chủ lại đau nhói một cái, nhưng Kiệt vẫn bình thản giả vờ như mình chẳng có đau nhức gì.
- Thôi đồng chí cứ xuống trạm xá kiểm tra cho chắc chắn. - Đoàn nói. - Tôi cũng phải qua chỗ đồng đội tôi cái đã.
- Vậy tôi đi trước. - Kiệt nói, không đợi Đoàn trả lời