Hội thao kết thúc, mọi người quay trở lại nhịp sống của mình, thời gian cứ dần trôi qua, rất nhanh chóng đã gần tới Tết Nguyên đán.
Tết Nguyên đán là một ngày lễ truyền thống của dân tộc, là dịp để gia đình được sum họp, ăn cùng một bữa cơm, cùng nhau vứt bỏ những buồn tủi của năm cũ mà chuẩn bị đón chào cho năm mới. Nhưng các chiến sĩ quân đội nhân dân vẫn phải ở lại doanh trại để trực Tết, đón năm mới trong hoàn cảnh xa nhà xa quê, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình, đảm bảo cho mọi người có một cái Tết vui vẻ an lành.
Những ngày cuối năm, các cấp chỉ huy cố gắng tạo mọi điều kiện để các chiến sĩ có thể đón một cái Tết xa quê. Các hoạt động được tổ chức, trong đại đội người thì trang trí câu đối đỏ, người thì quét dọn vệ sinh kí túc xá, người thì gói bánh chưng bánh tét, làm chả lụa, ... Mỗi người một việc, ai nấy đều khẩn trương chuẩn bị chào đón năm mới, dần cảm nhận được không khí Tết tràn về trong doanh trại.
Đêm tất niên, tất cả các chiến sĩ có mặt tại nhà ăn, cùng nhau ăn một bữa cơm cuối năm. Nhà ăn được quét dọn sáng bừng hẳn lên, xung quanh đều được giăng đèn kết hoa, đỏ rực một màu, ai nấy đều trò chuyện cực kì vui vẻ.
Ăn uống xong xuôi, một vài người xung phong biểu diễn các tiết mục văn nghệ. Có người cầm đàn guitar, chơi những bản nhạc cổ vũ tinh thần người lính, có người kể chuyện cười, cũng có người góp vui bằng những màn tiểu phẩm, khiến cho cả nhà ăn đều tràn ngập tiếng cười sảng khoái vui vẻ.
Giữa những người đồng đội đang hân hoan tại đây, nỗi nhớ quê của các chiến sĩ đều đã tiêu tán trong những tiếng cười.
Trước nửa đêm, mỗi tiểu đội tập trung lại với nhau, ngồi vây quanh thành vòng tròn, cùng nhau thức trông nồi bánh chưng được luộc từ trưa tới giờ. Theo thông lệ của tiểu đoàn, đêm tất niên là dịp để các đồng đội ngồi với nhau, tâm sự kể cho nhau những chuyện mình từng trải trong năm vừa qua, vừa để rũ bỏ những điều của năm cũ, lại vừa gắn kết tình đoàn kết giữa các đồng đội trong đơn vị.
Giữa đêm khuya thanh vắng, cả tiểu đội cùng ngồi với nhau, ánh lửa bập bùng rực rỡ xua tan đi cái lạnh về đêm, lặng yên bao trùm cả quân doanh, cứ ngỡ như mọi thứ đang dần lắng xuống, thực tại chỉ còn tiếng nước sôi sùng sục, tiếng tách tách của ngọn lửa, giọng nói trầm lắng của các chiến sĩ đang ôn lại một năm qua của mình.
Tới lượt Kiệt kể lại một năm đã qua của mình. Cậu kể về thành tích mà mình giành được trong hội thao quân sự, chia sẻ về dự định trở thành bộ đội đặc công và những gì mình đã thực hiện được để đạt được mong muốn đó, quen biết được nhiều người bạn mới, được cử đi hỗ trợ công tác cách li trong đợt dịch COVID 19 để rồi sau này bị nhiễm chính căn bệnh đó, nhưng nhờ vào các bác sĩ Việt Nam mà cuối cùng cậu đã khỏe lại, có thể quay trở lại quân doanh cùng các đồng đội của mình.
Chợt Kiệt nhớ tới hai chị em Thanh Thủy mà cậu và Sơn đã làm quen khi còn thực hiện nhiệm vụ hỗ trợ công tác cách li. Cho dù Kiệt chỉ tiếp xúc với chị em nhà này trong thời gian ngắn, nhưng họ lại là những cô gái mà cả cậu và Sơn thân nhất trong hai năm nhập ngũ, vậy nên vẫn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cậu đến tận bây giờ.
Cuộc sống có đủ mọi mối quan hệ, có gặp nhau có chia xa, chỉ tiếc ngày đó Kiệt chưa kịp xin cách thức liên lạc với Thanh hoặc Thủy thì đã bị nhiễm COVID 19, phải chuyển tới bệnh viện để chữa trị.
- Sao kể tới đây thì Kiệt đăm chiêu thế ? - Tiểu đội trưởng nói. - Chắc lại nhớ người ta chứ gì ?
- Chắc đang nhớ chị Thanh đây phải không ? - Sơn hùa vào chọc ghẹo. - Hồi đó thấy mày cứ để ý chị Thanh mãi, chắc có tình ý gì với chị ấy rồi.
- Đồng chí là bộ đội chứ không phải là phi công mà đòi lái máy bay nhé. - Một đồng chí khác nói.
Kiệt : "..."
Cả đội cười vang, riêng Kiệt mặt mũi sầm lại, mất hết hứng thú, nhường cho người khác kể chuyện.
- Chẳng phải đồng chí Sơn cũng được cử đi hỗ trợ cách li với đồng chí Kiệt sao ? - Tiểu đội trưởng nhìn Sơn nói. - Có quen được cô nào không, kể cho anh em nghe coi nào.
- Ôi dào việc nước lo còn chưa xong, nói gì tới yêu đương. - Sơn giả vờ thở dài. - Với lại mấy chị em cách li ở đó toàn là tiểu thư đài các, phận làm lính quèn như tôi đối với họ chỉ là ngọn cỏ ven đường mà thôi.
- Nói thì nghe văn chương lắm. - Kiệt khinh bỉ nhìn Sơn. - Vậy mà lúc được mấy em gái cùng phòng với Thủy vây xung quanh thì cười không thấy Tổ quốc, sướng đến mức chẳng thèm để ý tới thằng bạn đang đứng đợi mình.
Sơn : "..."
Mọi người lại cười vang, Sơn lườm mắt nhìn Kiệt, lập tức nhận được bản mặt ngứa đòn của cậu, chỉ hận không thể đứng lên đập cậu một trận.
Đồng hồ đã sắp điểm 12 giờ, mọi người thôi không còn kể chuyện nữa, từ phía loa phát thanh vang lên tiếng đếm ngược của một nữ phát thanh viên nào đó, các chiến sĩ cùng dõng dạc đếm ngược theo, vang vọng cả doanh trại. Tiếng đếm ngược về 0, các chiến sĩ cùng reo hò ầm ĩ, đằng xa pháo hoa rực rỡ bắn lên, sáng rực cả bầu trời đêm, báo hiệu một năm mới đã đến.
Mỗi người chiến sĩ giờ đây xa nhà xa quê, không thể về nhà đón năm mới, là vì để cho đồng bào mình có thể bình yên đoàn tụ cùng người thân, cho nên ai nấy đều tự hào vì mình đang ở đây, vì mỗi một việc mình đã làm, và vì mình đã là một người lính.
Đây là năm thứ hai Kiệt đón Tết trong quân doanh, cho dù nơi này không phải là nhà của mình, nhưng nhìn các chiến sĩ đang vui vẻ đón chào năm mới, trong lòng lại cảm giác có chút ấm cúng thân thương. Cậu chợt nhớ đến khi mình còn chưa vào quân ngũ, khi mẹ cậu còn sống, Tết đến mà người đàn ông mang danh ba cậu chẳng chịu về nhà, mang tiếng là được đón Tết ở nhà nhưng cảm giác chẳng thể nào bằng được ở trong quân ngũ.
Đối với Kiệt, quân đội không chỉ là nghĩa vụ mà cậu phải thực hiện, không chỉ là tuổi trẻ cậu chỉ có một lần mà còn chính là nhà của cậu.
***
Theo quy định của quân đội, tân binh nhập ngũ đến Tết năm thứ hai sẽ được cấp phép về thăm gia đình trong ba ngày, có hỗ trợ ăn uống chi phí đi lại. Cấp trên phân chia lịch nghỉ phép sao cho mỗi người đều được về nhà trong khi vẫn đảm bảo đủ số quân thường trực ở đơn vị, thế nên ngày nghỉ phép của mỗi người là không giống nhau. Có người được nghỉ phép từ ngày mùng Một Âm lịch, cũng có người hơn một tuần sau mới được nghỉ phép.
Kiệt nhìn lịch nghỉ phép của mình, năm nay cậu được về thăm gia đình từ ngày mùng Ba đến ngày mùng Năm Âm lịch, khẽ thở dài trong lòng, cảm thấy những ngày nghỉ này đối với cậu thật vô nghĩa. Gia đình là một điều gì đó thật là xa vời, căn nhà lạnh lẽo chỉ có người cha thượng tá suốt ngày ở trong đơn vị, về nhà chẳng có ai chào đón, chẳng bằng cậu cũng ở lại trong quân doanh, có anh em đồng chí ở bên như vậy, ngày Tết sẽ đỡ nhàm chán hơn một chút.
- Năm nay mày nghỉ những ngày nào ? - Sơn nhìn thấy Kiệt bước vào phòng, bèn hỏi.
- Mùng Ba đến mùng Năm Tết. - Kiệt nói. - Còn mày ?
- Tao cũng vậy. - Sơn nói. - Tết này mày có tính về nhà mày không ?
- Không. - Kiệt trả lời dứt khoát. - Chắc tao ở lại doanh trại quá.
- Sao không về nhà ? - Sơn tò mò hỏi. - Đã gần hai năm mày không về nhà rồi, bác Toàn trông mong mày về nhà lắm đấy.
- Chưa chắc. - Kiệt nói. - Mấy năm trước mẹ tao còn sống, ở nhà lúc nào cũng có hai mẹ con mà ổng đã không về rồi, mày nghĩ năm nay nhà không có ai, ổng lại chịu về chắc.
- Không biết nói sao với mày luôn. - Sơn ngán ngẩm nhìn Kiệt. - Thế định cứ mãi ở trong doanh trại vậy à ? Không tính ra ngoài chơi à ?
- Đi đâu bây giờ ? - Kiệt nhướn mày nhìn Sơn. - Tao chẳng biết chỗ nào để đi cả.
- Về quê với tao không ? - Sơn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói. - Về thăm mẹ tao.
Kiệt hơi bất ngờ trước đề xuất của Sơn. Nhà của Sơn ở huyện An Trạch thuộc tỉnh Nam Giang, nằm ở phía bắc thành phố Nam Giang. Theo trí nhớ của Kiệt, huyện An Trạch là một huyện nghèo, nhà của Sơn ở địa phương này chứng tỏ gia cảnh cậu ta chẳng mấy khá giả gì.
Kiệt cảm giác đến ở nhờ nhà người ta có chút không đúng, bèn lựa lời nói :
- Thôi mày về thăm mẹ mày thì cứ về, tao về sợ làm phiền mẹ mày lắm.
- Không phiền đâu. - Sơn nói. - Mẹ tao thích có khách đến thăm nhà lắm. Với lại dẫn mày về quê chơi để mày được tự do ba ngày này, chứ sau này vào binh chủng đặc công rồi, chắc gì đã được nghỉ phép như bây giờ.
- Sao mày biết ? - Kiệt ngạc nhiên hỏi lại. - Sao mày vào bộ đội đặc công thì không được nghỉ phép ?
- Tao không biết. - Sơn nhún vai. - Tao đoán vậy thôi. Nhưng mà tao nghĩ ít nhất thì cũng không được nghỉ phép nhiều đâu, vậy nên tận dụng quãng thời gian còn làm tân binh mà đi chơi thoải mái đi.
Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy lời Sơn nói cũng có lí. Chợt cậu nhớ tới mẹ của mình, hai năm không ở nhà, cũng nên nhân dịp này mà ra thăm mộ mẹ một chút.
- Ừ vậy tao đi với mày. - Kiệt gật đầu nói. - Thăm mẹ mày, tiện thể về thăm mẹ tao luôn.
Sơn hiểu rõ điều Kiệt nói, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không tọc mạch gì thêm.
***
Doanh trại quân đội Nhân dân Việt Nam, ngoại ô thành phố Nam Giang, mùng Ba Tết Âm lịch năm 2021.
Kiệt và Sơn chuẩn bị hành lí từ tối hôm trước, đến sáng hôm sau thì làm thủ tục nghỉ phép, được phòng tài vụ cấp cho một số tiền nhỏ để trang trải chi phí đi lại, rồi rời khỏi doanh trại. Tính thêm cả lần Kiệt và Sơn được cử đi hỗ trợ công tác cách li COVID 19 thì đây là lần thứ hai cả hai người rời khỏi doanh trại kể từ khi nhập ngũ. Hai người đón một chiếc xe khách liên tỉnh dừng cách cổng doanh trại không xa, bởi vì lúc đi phải mặc đồng phục quân nhân nên khi bước lên xe, trang phục cũng như khí thế của hai người nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người trên xe.
-