Tài xế của Tần Dĩ Nam, đã sớm lái xe chờ ở cửa khách sạn.
Trình Thanh Thông đứng ở trước cửa, ôn nhu chào tạm biệt với Tần Dĩ Nam cúi người lên xe: "Tiên sinh, đi thong thả."
Tiếng nói của cô vừa rơi xuống, cửa xe liền bị Tần Dĩ Nam đóng mạnh lại.
Thân thể Trình Thanh Thông run nhẹ lên, nụ cười nơi khóe môi trở nên hơi ngưng trệ.
Xe khởi động, trước khi lái đi, Trình Thanh Thông vẫn nỗ lực giơ khóe môi lên với Tần Dĩ Nam ở trong cửa sổ xe.
Tần Dĩ Nam giống như là không nhìn thấy nụ cười của Trình Thanh Thông, mặt không biểu tình lướt tầm mắt qua từ trên người cô, rơi ở trên kính chiếu hậu phía trước.
Theo xe chậm rãi lái đi, Tần Dĩ Nam xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Trình Thanh Thông ngẩn ngơ nhìn chằm chằm suối phun đối diện cửa khách sạn, đứng ngây ngốc một lát, mới xoay người vào khách sạn.
Cô không có đi cửa xoay tròn, mà là vươn tay đẩy cửa hông ở một bên, Tần Dĩ Nam lưu ý đến trên tay đẩy cửa của cô, bọc một cái băn g keo cá nhân.
Trên mặt cô vẫn luôn treo nụ cười lễ phép không chê vào đâu được, Tần Dĩ Nam không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh xuyên qua vẻ mặt ngọt ngào như vậy, mơ hồ bắt giữ được một chút hiu quạnh.
Cô hẳn là trôi qua quá khổ cực đi...!Cô luôn không thế nào béo, hiện tại nhìn lại càng gầy hơn, thịt trên gương mặt ít đi rất nhiều, khiến cho mắt lộ vẻ đặc biệt lớn.
Tần Dĩ Nam nhìn đèn neon chợt lóe không ngừng ở ven đường, trước mắt liền lờ mờ hiện ra bộ dạng Trình Thanh Thông quỳ trên mặt đất đặt dép lê cho Smith tiên sinh, còn có hình ảnh cô ngồi xổm ở bên cạnh góc bàn nhà hàng nhặt lấy mảnh sứ vỡ.
Chức vị của cô, nói dễ nghe là quản lý khách sạn, nói khó nghe, thật ra không có gì khác với người hầu, chỉ là tiền lương nhiều hơn một chút.
Tần Dĩ Nam nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình buồn bực vừa rồi ở trong phòng Smith tiên sinh lại hiện ra.
-
Có lẽ là bởi vì gặp Tần Dĩ Nam, ca đêm vào đêm nay của Trình Thanh Thông đặc biệt mệt mỏi, thật vất vả chịu đến sáng