Trong phòng khách chỉ còn hai người Trình Thanh Thông và Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam vẫn như cũ, coi Trình Thanh Thông như người lạ, cứ thế dựa vào ở trước cửa sổ sát đất chơi điện thoại di động.
Trình Thanh Thông đứng quy củ chờ ở cửa phòng.
Chỉ là hôm nay Trình Thanh Thông thường lén nhìn Tần Dĩ Nam một cái, giống như là đang vùng vẫy cái gì, muốn đi về phía anh, rồi lại không có can đảm.
Thời gian chảy xuôi qua từng ly từng tí, Smith tiên sinh còn đang nghe điện thoại ở trong phòng ngủ.
Trình Thanh Thông nắm tay thành quả đấm, nếu hiện tại cô không đi tìm Tần Dĩ Nam, chờ đến khi anh tiễn Smith tiên sinh đi, sợ là cô cũng không có cơ hội gặp anh nữa.
Chỉ là...!Anh chán ghét cô như vậy, dù cô mở miệng xin anh giúp đỡ, sợ rằng anh cho cô cũng chỉ là tràn đầy khinh thường và chế giễu đi.
Trình Thanh Thông lặng lẽ bước nửa bước về phía Tần Dĩ Nam đứng, cuối cùng, vẫn lùi trở về.
Lại qua năm phút, Smith tiên sinh đi ra từ trong phòng ngủ, Trình Thanh Thông treo nụ cười lễ phép lên một lần nữa, một đường đưa Smith tiên sinh và Tần Dĩ Nam lên xe rời đi.
Trở lại phòng làm việc, Trình Thanh Thông nhận được tin nhắn địa điểm xuất phát từ châu Âu trở về Bắc Kinh của mẹ, tâm tình cô buồn bực đặt điện thoại di động ở một bên, nằm sấp ở trên bàn, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ rồi dâng lên nỗi sầu lo.
Cô vẫn là thành thật khai báo chuyện ly hôn với mẹ thôi, gọi điện thoại không tiện mở miệng, liền gửi tin nhắn đi...!
Trình Thanh Thông cầm điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm màn hình, vắt hết óc nghĩ một hồi lâu, gõ lên ở trên bàn phím, còn chưa đánh mấy chữ, cửa phòng làm việc liền gõ mở, là người phục vụ thu dọn gian phòng Smith tiên sinh ở kia, trong tay cầm lấy một cái đồng hồ đeo tay: "Trình giám đốc, người thuê phòng bỏ quên đồ."
Trình Thanh Thông vội vàng để điện thoại di động xuống, nhận đồng hồ đeo tay, mấy ngày nay cô thường xuyên gặp Smith tiên sinh, biết đây là đồng hồ đeo tay của anh, sợ là lúc vừa rồi