Lục Minh Thành là một người sáng suốt, đương nhiên có thể nghe ra đại bảo bối trong miệng Tô Hoành chính là Uyển Dư.
Đại bảo bối sao!
Hai Lục Minh Thành giận không chỗ phát tiết thật rồi.
Anh còn chưa từng gọi cô là đại bảo bổi đâu, vậy mà cái tên ẻo lả này dám gọi vợ của anh như vậy! Đúng là muốn ăn đòn mài Có điều, hiện tại Lục Minh Thành cũng không có tâm trạng nào mà để ý đến Tô Hành, anh chỉ muốn nhanh chóng gặp được Uyển Dư.
Cho dù là trên người Tô Hành có vết hôn, cho dù là anh ta mặc áo ngủ như hở như lộ ở trong căn hộ của Uyển Dư đi chăng nữa thì Lục Minh Thành cũng không tin rằng Uyển Dư ruồng bỏ anh ở cùng với cái tên ảo lả này.
Uyển Dư thấy Tô Hành chậm chạp còn chưa quay lại liền không khỏi có chút bất an.
Dù sao, khả năng đánh người của cậu trẻ cũng không phải tâm thường, cô chỉ sợ cậu trẻ đánh Tô Hành tàn phế mất rồi.
Tuy rằng Tô Hành đôi lúc cũng rất gọi đòn, thể nhưng dù sao cũng là bạn thân của cô.
Cô không thể mặc kệ cậu trẻ đánh bạn mình tới tàn phế.
Uyển Dư nhanh chóng mặc áo ngủ tơ tằm màu trắng lên người, nỗ lực bày ra bộ dạng mờ ám với Tô Hành.
Thậm chí, cô còn dùng son môi tạo thành hình dấu hôn mờ trên cổ.
Uyển Dư dụi mắt bước ra từ phòng ngủ, giả vờ kinh ngạc nhìn Lục Minh Thành nộ khí đùng đùng đứng trước mặt: "Cậu trẻ, anh vì sao lại qua đây?"
"Cậu trẻ?"
Tô Hành cũng đùa cợt, mắt phượng nhướng lên, con ngươi đảo qua một loạt, cuối cùng tươi cười rạng rỡ nhìn Lục Minh Thành: "Hóa ra là anh là trưởng bối của chúng tôi! Chào cậu trẻ!"
Ai là cậu trẻ của anh ta? Lục Minh Thành thực sự không muốn phí lời với tên ẻo lả này, lập tức nâng tay, muốn đánh xuống một đấm.
Tên ẻo lả này sao có thể đáng ghét đến như vậy chứ! Hai dấu hôn trên ngực anh ta thực sự quá mức chói mắt! "Cậu trẻ, anh làm gì vậy!"
Uyển Dư bước đến trước, đấy Tô Hành ra sau lưng.
Nhìn thấy Uyển Dư sống chết muốn che chở cái tên ẻo lả kia, gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành đen đến mức sắp nhỏ mực.
Chung quy, anh vẫn không nỡ tổn thương Uyển Dư, cuối cùng đành lạnh lùng thu hồi nắm đấm.
"Uyển Dư, nói cho anh biết, tên ẻo lả này là ai?"
Con ngươi của Lục Minh Thành co rút lại nhanh chóng, phảng phất giống như, chỉ cần Uyển Dư nói sai một chữ, anh lập tức sẽ lột da tróc thịt cô và Tô Hành.
Nhưng Uyển Dư lại như không nghe thấy lời Lục Minh Thành hỏi, chỉ lo âu nhìn nhìn Tô Hành, thậm chí còn nhẹ nhàng xoa lên mặt anh ta.
Sau khi xác định Tô Hành không bị thương, Uyển Dư thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng trên mặt cũng không giảm đi dáng vẻ đau lòng: "Tô Tô, anh sao rồi? Có phải đã bị dọa rồi không?"
Lại còn Tô Tô? Cô chưa từng gọi Lục Minh Thành anh bằng loại xưng hô buồn nôn như vậy.
Nhìn thấy tay Uyển Dư đặt trên mặt Tô Hành, Lục Minh Thành thật hận không thể chặt đứt cánh tay nhỏ nhắn kia! Thế nhưng, lại là không nỡ.
Uyển Dư đúng thật là không cảm thấy tay mình đặt trên mặt Tô Hành có gì là không đúng.
Cô và Tô Hành, Tô Trà Trà từ khi học phổ thông đã là bạn bè thân thiết.
Tô Hành là đàn ông thứ thiệt, thể nhưng Tô Trà Trà và cô đều biết Tô Hành thích đàn ông, vậy nên thường không xem Tô Hành là đàn ông.
Cứ như vậy mà bị Uyển Dư triệt để lơ đi, Lục Minh Thành cảng ngày càng khó chịu.
Anh cười lạnh một tiếng đầy quái gở, cơ hồ là cắn răng quát lên: "Uyển Dư, em vì tên éo lả này mà muốn chia tay với anh? Hai Uyển Dư, em có bản lĩnh thật đấy!"
Số lần Tô Hành bị gọi ẻo lả vốn dĩ nhiều không đếm xuể, bản thân anh ta cũng đã sớm miễn dịch với cụm từ này.
Thế nhưng Uyển Dư không đành lòng để bản thân mình bị gọi như vậy, cô vung tay nhìn chằm chằm Lục Minh Thành, chuẩn bị muốn dùng lý lẽ tranh luận vì Tô Hành.
"Cậu trẻ, Tô Tô không có ẻo lả! Em không cho phép anh nói Tô Tô như vậy!"
Uyển Dư dừng một chút lại tiếp tục: "Trên thế giới này, Tô Tô là