“Ngọc Minh, anh.”
Thời Ngọc Minh nói: “Tiên sinh, anh đang sợ rằng sau khi em nhìn thấy gương mặt thật của anh thì sẽ bỏ anh mà đi có đúng không?”
Trong giọng nói của tiên sinh có chút hụt hẫng, anh nói: “Ngọc Minh, không phải là anh sợ, mà là anh cực kỳ chắc chắn rằng nếu như em biết anh là ai thì em sẽ vứt bỏ anh mà không có chút do dự nào cả.”
“Tiên sinh, anh đã từng nói rằng anh sẽ không lừa gạt em đúng không?”
“Đúng vậy, Ngọc Minh, tấm lòng của anh đều đã trải hết ra trước mắt em rồi”
Thời Ngọc Minh hơi cong khóe môi, cô cười nhẹ và nói: “Em đã nói rồi, chỉ cần anh không phải là Phong Đình Quân thì cho dù anh có là ai em cũng có thể chấp nhận được hết”
Tiên sinh, anh đã từng nói, anh không phải là Phong Đình Quân, em tin tưởng anh”
“Tiên sinh?”
Tiên sinh hít một hơi thật sâu, giọng nói có hơi run run, anh hỏi: “Nếu như, gương mặt của anh và Phong Đình Quân giống nhau như đúc thì sao?”
Thời Ngọc Minh không có chút gì là ngạc nhiên giống như trong tưởng tượng của anh cả, mà ngược lại, cô rất bình tĩnh, giọng điệu hình như cũng nhẹ nhàng hơn một chút: “Chỉ cần anh không phải là anh ta, cho dù khuôn mặt của anh có giống anh ta đi chăng nữa thì cũng chẳng sao cả.
Tiên sinh, anh là anh, cho dù khuôn mặt có giống nhau đi nữa, thế nhưng linh hồn của anh, trái tim của anh, đều không phải là anh ta, vậy là đủ rồi.”
Phong Đình Quân cười khổ một tiếng, đáp: “Đúng vậy, chỉ cần linh hồn của anh là một người khác, thế là được rồi.”
Anh nhớ Lục Hào đã từng nói với anh rằng bây giờ cả Thẩm Như Ý và Thời Ngọc Minh đều cho rằng tiên sinh là anh trai ruột của Phong Đình Quân.
Phong Đình Quận cong khóe môi, nói: “Được, vậy anh ở dưới lầu chờ em nha.”
Thời Ngọc Minh cực kỳ vui vẻ đáp lại: “Em sẽ xuống ngay!”
Anh trai thì anh trai đi.
Phong Đình Quân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Chỉ cần có thể có đu, cô một lần nữa, mặc kệ anh dùng thân phận nào, chỉ cần có thể bù đắp những tổn thương mà cô phải gánh chịu thì thôi cứ vậy đi.
Như thế này...!cũng tốt.
Dù sao thì cũng tốt hơn là sau này cứ lén la lén lút, sợ trước hãi sau.
Đó cũng là một cách hay.
Thời Ngọc Minh cầm điện thoại lên và chạy ra khỏi cửa nhà, bước chân lâng lâng đi xuống dưới lầu, đợi đến khi xuống đến nơi cô mới đột nhiên phát hiện ra mình còn chưa thay giày đã chạy xuống rồi, dưới chân cô vẫn còn đi đôi dép lê lông nhung xỏ trong nhà.
Nhưng mà hiện tại Thời Ngọc Minh đã không còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến những thứ khác nữa.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cô cũng có thể gặp được Tiên sinh, trái tim cô đang nhảy loạn ở trong lồng ngực, cũng không biết là do mới chạy xuống lầu hay bởi vì căng thẳng nữa, gương mặt cô cũng hơi nóng lên.
Cô bấm số gọi cho Tiên sinh: "Anh đang ở đâu đó?" “Ngọc Minh, em nhìn đằng sau đi, phía bên tay phải ấy”
Thời Ngọc Minh xoay người, phía đằng sau bên tay phải của cô là một vườn hoa nhỏ của khu phố, trong vườn hoa mờ mờ ảo ảo, hình như có người đang từ từ đi về phía cô.
Trái tim của Thời Ngọc Minh dường như đã nhảy lên tận cổ họng rồi.
Tốc độ của người đó không chậm, nhưng chẳng biết là do đầu, cô cứ cảm thấy thời gian giống như một viên kẹo dẻo bị kéo dài vô hạn, rõ ràng chỉ là một đoạn đường tốn vài giây đồng hồ mà thôi, nhưng cô lại cảm thấy dường như đã rất lâu, rất lâu, cho đến khi người đó cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mặt cô.
Anh mặc một bộ vest màu đen được cắt may vừa người, đeo cà vạt màu xanh nhạt, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, trên sống mũi của anh còn đeo một cái kính gọng vàng.
Và còn...!Khuôn mặt giống Phong Đình Quân như đúc.
Trái tim Thời Ngọc Minh đập lỗi nhịp, cô chần chừ hỏi: "...!Tiên sinh?”
Tiên sinh mở rộng vòng tay, gọi cô: “Ngọc Minh, lại đây”
Trên ban công lầu ba, má Phúc ôm bé Minh Nguyệt trên tay, nhóc Dương đứng bên cạnh, mấy người cùng nhau nhìn xuống dưới lầu.
Nhóc Dương kích động vỗ tay và reo lên: “Bố! Chính là bố cháu! Cháu đã từng gặp người đó! Bà Phúc ơi, người cháu gặp hôm đó chính là bố cháu!”
Lúc này, má Phúc sợ hết cả hồn, cũng không phải là do từ trước tới nay bà ấy chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy, đương nhiên là Tiên sinh cũng rất đẹp trai, điều làm bà khiếp sợ chính là gương mặt của nhóc Dương và như Tiên sinh giống hệt như nhau! Ai nhìn lướt qua một cái cũng có thể dễ dàng nhận ra bọn họ là bố con ruột..
“Bà Phúc ơi, bố cháu thật là đẹp trai quá đi!” Nhóc Dương không cao lắm, lúc đứng dưới đất thì vừa vặn có thể gác cằm lên bệ cửa sổ.
Cậu nhóc kề cái tay mũm mĩm nhỏ xíu dưới cằm, nheo mắt cười cười nhìn xuống dưới lầu, mẹ lao vòng trong lòng bố, còn bố thì vững vàng đỡ được mẹ.
Má Phúc gật đầu liên tục, nói: “Đúng vậy, Tiên sinh rất là đẹp trai, còn đẹp trai hơn so với mấy ngôi sao điện ảnh nữa! Đợi đến khi nhóc Dương lớn lên thì cháu cũng sẽ đẹp trai như bố cháu vậy!”
Nhóc Dương nghe thấy vậy thì lại càng cười tươi hơn, cậu bé nói: “Thế thì lúc em gái lớn lên cũng sẽ xinh đẹp giống như mẹ vậy!”.
“Ừ...!ối, nhóc Dương, cháu mau nhắm mắt lại