Editor: Linh Lung
Cố Tư rảo bước tiến vào thang máy trước, hỏi người còn đang đứng ngoài thang máy: "Không lên sao?"
Lục Yến vội vàng đi theo, Cố Tư đã ấn thang máy xong, đèn ở nút tầng 28 sáng lên.
Lục Yến vươn tay, ấn số 26.
Khi tới tầng 26, Lục Yến bước ra khỏi thang máy, quay người lại nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Cố, tôi tới rồi."
Cố Tư ừ một tiếng.
Lục Yến bước đến trước cửa, định nhập mật mã đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, cơn đau truyền thẳng lên tới não, bàn tay hắn vươn ra vô thức co rút lại, cả người xiên vẹo khụyu xuống đất.
Đau đớn rất quen thuộc, cơn buồn nôn kéo theo sau đó cũng không lạ, hắn lập tức hiểu ra...!Bệnh dạ dày lại tái phát.
Thời cấp 3 từng say rượu suốt vài ba tháng, điều này làm tổn thương dạ dày của hắn, sau này có dưỡng thế nào cũng không thể tốt lại.
Cũng may tình huống này không phải xảy ra một hai lần, nhịn một chút sẽ qua thôi, nhưng lần này còn đau hơn lần trước, Lục Yến nghiến răng ngồi xuống đất, đợi cho cơn đau qua đi rồi vô nhà.
"Em làm sao thế?"
Hắn khó khăn quay đầu lại, phát hiện cửa thang máy đóng lại không biết khi nào đã bị mở ra, Cố Tư ra khỏi thang máy, bước từng bước đến bên cạnh hắn.
Lục Yến ấn vào chỗ đau, nói ngắn gọn: "Không có gì, đau dạ dày thôi."
Cố Tư khẽ cau mày, lấy di động trong túi ra.
Hiểu được Cố Tư định làm gì, Lục Yến vội ngăn cản: "Đừng gọi 120, lát nữa sẽ ổn thôi."
Cố Tư vẫn không ngừng động tác tay: "Gọi cho an toàn."
Lục Yến thấy Cố Tư đã đưa điện thoại lên tai, dù đau đến không thể đứng dậy, vẫn vô thức đưa tay ra — nắm lấy ống quần Cố Tư.
"...!Thật mà, bệnh cũ thôi, một lát nữa sẽ ổn." Hắn cố gắng cho giọng mình bình thường, "Nếu tôi đến bệnh viện, sẽ rất phiền phức."
Sắc mặt Lục Yến tái nhợt vì đau, co chân lại, ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Như một chú chó nhỏ vậy.
Cố Tư nhìn hắn vài giây, sau đó thở dài một tiếng, cúp điện thoại.
"Em dậy nổi không?"
Lục Yến thử hai lần: "...!Xem ra anh phải giúp tôi rồi."
Dứt lời, Cố Tư đã cúi xuống đặt tay lên người Lục Yến, vừa ra sức, cả người Lục Yến đã được anh kéo lên.
Lục Yến đau muốn ngất đi mà trong lòng vẫn không quên cảm thán, mẹ nó, sức lực cũng mạnh quá đấy.
Lục Yến dựa vào Cố Tư, khoảng cách hai người rất gần, làm cho hắn ngửi được mùi hương trên người Cố Tư, mùi nước hoa Cologne, khá là thơm.
Cố Tư đứng với hắn một lúc, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Mật khẩu."
Lục Yến tỉnh táo lại, ngoan ngoãn báo cáo: "199011."
Cố Tư nhập mật khẩu, mở cửa vào, đặt Lục Yến lên sô pha.
Ghế sô pha màu xám nhạt, Cố Tư đã từng nhìn thấy nó — trong buổi phát sóng trực tiếp.
Anh nhìn quanh căn nhà, lúc trước anh không nhận ra căn phòng này thuộc chung cư của anh cũng dễ hiểu.
Anh mua tầng 28 và tầng 29 là thiết kế song lập nên kết cấu căn nhà khác hoàn toàn với căn của Lục Yến.
Lục Yến ngồi trên sô pha, tay vẫn ôm bụng, cả người đã bắt đầu toát mồ hôi.
"Có thuốc không?" Nếu là bệnh cũ, hẳn phải chuẩn bị thuốc mỗi ngày.
Lục Yến gật đầu: "Trong tủ TV."
Cố Tư kéo ngăn tủ ra, nhìn thoáng qua đã thấy hộp thuốc, anh lấy hộp thuốc ra, dựa theo hướng dẫn trên hộp thuốc lấy hai viên cho Lục Yến.
Lục Yến uống thuốc xong, lấy di động ra, muốn đặt cơm hộp, nhưng tay hắn đã run lên vì đau, dùng dấu vân tay mở khóa mấy lần vẫn không được.
Cố Tư lấy giúp hắn một ly nước, thấy Lục Yến cầm di động, hỏi: "Dạ dày đau như thế em còn bấm điện thoại?"
Lục Yến giật giật khóe miệng: "Chắc là do để bụng đói đi uống rượu nên mới bị thế, tôi muốn gọi cơm hộp."
Cố Tư im lặng một lúc, sau đó đi đến tủ lạnh, mở ra.
Mì gói, mì gói, mì gói.
Còn có mấy quả trứng gà.
"Ngày thường em ăn những thứ này?"
"...!Không có, thường là gọi cơm hộp." Mớ mì gói ấy chắc phải để đó gần nửa năm.
Mới vừa nói xong, Cố Tư đã đi tới trước mặt Lục Yến, cầm di động của hắn, di động vẫn hiện giao diện ở trang đặt hàng.
Anh bước tới cửa, đặt điện thoại lên tủ giày, lại quay đầu nhìn qua, xác định chắc chắn rằng hiện tại Lục Yến không thể chạm vào điện thoại, sau đó mới xoay người bước ra khỏi cửa.
Lục Yến:....???
Đây là có ý gì vậy?
Lục Yến cắn răng muốn đứng dậy lấy điện thoại, kết quả vừa mới nhấc mông thì từ bỏ luôn, bực bội quay lại sô pha.
Con mẹ nó đau quá, đúng là uống rượu hại người mà!
Vài phút qua đi, âm thanh nhập mật mã lại vang lên.
Lục Yến mê mang thò đầu ra khỏi sô pha, nhìn thấy Cố Tư trở lại với gương mặt rất điềm tĩnh, trong tay còn xách một túi ni lông lớn, không biết có gì trong đó.
"Nhà bếp của em dùng được không?" Cố Tư đặt túi lên bếp, cởi áo khoác ngoài, tháo đồng hồ ra, xắn tay áo lên.
Lục Yến mờ mịt: "Được."
Một lúc sau, một bát cháo nóng hôi hổi được đặt trước mặt Lục Yến.
Lục Yến nhìn bát cháo trước mặt, lại nhìn Cố Tư với gương mặt chẳng có chút dao động gì đứng bên cạnh, hắn cảm thấy chắc là do cơn đau gây ra ảo giác.
Cố Tư nấu cháo cho hắn?
Cố Tư lấy khăn giấy lau tay, thấy Lục Yến vẫn nhìn mình chằm chằm, anh nhẹ giọng nói: "Sắp nguội rồi đấy."
Lục Yến lấy lại tinh thần, nhỏ giọng cảm ơn anh rồi dùng muỗng xúc một miếng.
Một ông chủ lớn như Cố Tư, thế mà vẫn có thể nấu ăn? Mấu chốt là — mùi vị còn cực kỳ ngon nữa...
Lục Yến ăn uống không tính là tao nhã, một miếng ăn rất nhiều, hai má phồng phồng lên.
Thực sự là giống một chú chó nhỏ.
Khóe miệng Cố Tư bất giác nâng lên, sau đó anh cầm áo khoác treo ở bên kia, đi ra ngoài.
Một lúc sau, Lục Yến đã đỡ hơn rất nhiều, bụng không còn đau dữ dội nữa, hắn vội theo sau, Cố Tư vẫn đang đứng ở trước thang máy, đang chờ thang máy.
"Cố Tư!" Lục Yến vội vàng nên gọi thẳng tên của anh, thấy Cố Tư quay đầu lại, Lục Yến tươi cười vẫy tay chào anh, "...Hôm khác mời anh đi ăn cơm."
Người ta nói, uống rượu giải sầu, Lục Yến cũng cho rằng điều ấy đúng, cho nên suốt thời niên thiếu hắn cứ nốc hết chai này đến chai khác vào miệng.
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy nó còn chẳng có tác dụng bằng bát cháo trắng này nữa, dù cho Lục Yến đã từng uống nhiều rượu như thế nhưng chưa lần nào cảm thấy thoải mái như lúc dạ dày được lấp đầy như bây giờ.
Thang máy vừa vặn lên, Cố Tư bước vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
"Được."
*
Lục Yến vốn tưởng rằng mình có bốn ngày nghỉ, lúc nào cũng có thể chọn một ngày mời Cố Tư ăn một bữa cơm.
Kết quả hắn quên mất, Cố Tư là một nhân vật lớn, bận rộn hơn hắn nhiều.
Lục Yến không thích nợ ân tình của người khác, ngày hôm sau liền lên tầng 28, chỉ là bấm chuông cả một lúc lâu không ai đáp lại, hôm qua hắn lại lên mà vẫn chẳng có ai.
Lại nghĩ, Cố Tư cũng không hiếm lạ chầu cơm này của hắn, thôi thì đợi sau này có cơ hội rồi nói tiếp.
Địa điểm quay trước đó là