- cha à, nhưng con... - tôi có chút bất bình trước sự việc tôi không hề nghĩ đến kết cục như thế
- sao? cả nhà thấy ổn chứ? Nếu được thì ngày mai tổ chức đám cưới, nhưng mà... thiếu chú rễ nhé! Anh ấy không hề rãnh rổi vào bất kì thời gian nào nên việc này hơi bất tiện.
Lại là chuyện gì nữa đây? Muốn tổ chức đám cưới nhưng chú rễ lại quá bận? Còn lý do nào thanh minh và sạch sẽ hơn vậy không? Tôi cố nín cười không thành tiếng.
- tôi đồng ý gả con gái của mình cho Úc Khải Tôn, mong mọi người hãy đối tốt với con bé
- ông yên tâm, con gái ông chỉ việc ở nhà, ăn uống, shopping,... muốn làm việc gì cũng được cả. Chúng tôi cần con, chứ tiền thì chẳng thiếu.
- thật là quý hóa quá.
- ok! Cứ như vậy đi, đây là 900 triệu USD, 800 triệu USD để cho ông thu hoàn vốn, còn 100 triệu USD kia là sính lễ tôi đưa trước. Ngày mai tôi sẽ cho người đến rước dâu
Nói rồi, cô ấy đứng lên và bước đi với thần thái cao sang, hai bên có vệ sĩ đi cùng. Nhìn cô ấy cứ như diva trong các phòng trà lịch lãm. Chắc hẳn Úc Khải Tôn cũng không phải dạng vừa đâu.
- Tiểu Yên à, ngày mai... ngày mai đó Tiểu Yên - tôi quay ngoắc người nhìn cha mình - cha hài lòng rồi chứ?
Tôi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi nhà, ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Mọi việc tưởng chừng như mới bắt đầu, vậy sao tôi cảm thấy ngột ngạt quá vậy?
Tôi đi lang thang trên con phố, tôi đưa mắt nhìn dòng người qua lại. Mệt mõi thật! Ngày nào cũng nhìn chúng, thấy vui mắt, hôm nay cũng là chúng nhưng lại chán ghét đến nhường nào. Tôi đứng lại, hét thật to "AAAAAAAA". Có cảm giác như có ai đang nhìn mình, tôi ti hí nhìn từ từ
- tôi...tôi....
Một thanh niên đang ngồi trên xe moto nhìn tôi bằng đôi mắt khó hiểu. Trông ăn mặc tôi hôm nay cũng không đến nổi tệ nên chắc cậu ấy không nghĩ tôi bị "thần kinh" đâu ?
- cô... cần gì sao?
- à.. không... tôi...ừm... tôi...
- cô thật sự không cần gì?
- ờ.. đúng vậy... sao.. cậu lại hỏi vậy?
Cậu ấy không nói gì, ánh mắt nhìn xuống dưới. Thì ra bàn tay tôi đang nắm lấy đuôi xe cho nên cho không thể nhấc tay ga và kéo luôn tôi đi được. Cũng hay ho ha.
- ơ... xin lỗi cậu.. xin lỗi...
- cô có cần tôi đưa cô về...nơi đó không?
Tôi cảm thấy thế giới này có muôn vàn điều khó hiểu. Hết người này lạ lùng, đến người khác lạ lùng...
- sao cơ?
- cô không phải từ "kia" ra sao?
- "kia"?
- bệnh viện tâm thần?
- ơ ơ ơ... không hề... không phải như cậu thấy.. không....
May cho cậu ấy vì mình rất tôn thờ cái đẹp. Vẻ đẹp của cậu ấy