- Chào chị. - Bích Hạnh mỉm cười đưa tay ra.
- Chào em. - Minh Triệu cũng lịch sự bắt lấy tay cô.
Bắt tay xong, chị nhìn Kỳ Duyên, ánh mắt hơi nheo lại "Em nói chuyện với bạn đi, không cần để ý chị."
Kỳ Duyên khẽ run một chút, lúc chị xoay người đối mặt cô thì len lén bắt lấy cổ tay chị, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe mà đáng thương gọi một tiếng "Bé...?"
Cô làm cái gì sai a?
Minh Triệu hơi cúi đầu quét qua cánh tay đang nắm lấy mình, "Sao?"
Mà Bích Hạnh ở một bên quan sát, nhạy bén cảm giác được giữa hai người bọn họ có chút gì đó không bình thường. Liếc nhìn Kỳ Duyên, Bích Hạnh cười khẽ, lúc trước ở trường, nàng đều là bị cô nhóc này trêu chọc đến bất lực, hôm nay rốt cuộc để nàng tìm được cơ hội trả thù.
- Lâu rồi không gặp, gần đây sự nghiệp tốt đẹp không ít nha, giờ đã thành người nổi tiếng, cứ tưởng đâu em đã quên mất bà chị này. - Nàng giả vờ cảm thán.
Kỳ Duyên nghe vậy vội quay sang "Làm gì có đâu, chẳng qua là em không có cách liên lạc với chị mà."
- Phải không đó? Lúc trước còn ôm vai kéo áo chị xin cho bằng được Facebook rồi số điện thoại, lúc chị ra trường còn chạy theo chị về tận nhà. Vậy mà giờ nói không liên lạc được hả? - Bích Hạnh bĩu môi, nửa nghịch ngợm nửa trách móc nói. Nàng nói xong, quả nhiên nhìn thấy Kỳ Duyên run lên, mà thần sắc của Minh Triệu cũng lập tức tối sầm.
Kỳ Duyên há hốc miệng, nhìn vẻ giảo hoạt trong mắt Bích Hạnh mà than khổ "Chị à..."
Chị gái, không cần ghi thù như vậy!
Bích Hạnh tủm tỉm cười, trong lòng sảng khoái. Chị bản thân cũng là thích con gái, năm cấp 3 chị có quen một chị gái lớn hơn mình vài tuổi, bởi vì mình truy người ta, nên lúc đó thực sự là nói gì nghe nấy, một chữ cũng không dám cãi. Cô nhóc này vì vậy mà còn không ít lần cười nhạo chị không có nghị lực, vì gái mà liêm sỉ đều vứt đi.
Vật đổi sao dời, thời thế đổi thay nha...
- Hạnh. - Phía sau chợt có một giọng nữ trầm vang lên.
Khuôn mặt tươi cười của Bích Hạnh cứng đờ, quay đầu ỉu xìu "Chị đến rồi..."
- Không thấy em đâu nên đi tìm. Lại gây chuyện?
- Không có nha. Em gặp lại bé Duyên, hỏi thăm một chút thôi. - Ánh mắt đầy vô tội.
Kỳ Duyên sau một lúc ngẩn ra khi gặp người kia thì nhướn mày, trêu ghẹo "Không nghĩ đến, mấy năm rồi mà vẫn ngoan ngoãn nha."
Bích Hạnh trừng mắt nhìn cô một chút, sau đó nháy nháy mắt với người kia "Chị chờ em một chút."
Nói rồi quay sang Kỳ Duyên, "Có nhìn lại em chưa?", sau đó nghiêng đầu, híp mắt cười "Mà thôi cũng đúng, trước giờ toàn là mấy anh trai hoặc mấy bé gái nhỏ tuổi theo đuổi em, trong hộc bàn luôn luôn chất đầy một đống thư tỏ tình như em làm sao hiểu được nỗi khổ của chị.", nàng giả vờ thở dài "Haiz, Kỳ Duyên, lúc trước em nói với chị tuyệt đối không quen người lớn tuổi hơn, là thật sao?", nói rồi còn liếc liếc Minh Triệu ở kế bên một cái.
!!!
Đây là giết người không cần dao a! Kỳ Duyên sống lưng chợt lạnh, run lên, trợn mắt nhìn Bích Hạnh, căm tức "Chị, sao lúc trước em không phát hiện chị sẽ mang thù như vậy?"
- Bây giờ thì em biết rồi. - Bích Hạnh nhún nhún vai, sau đó ái muội áp sát lại gần Kỳ Duyên "Chúc may mắn.", sau đó khúc khích cười nắm tay người kia đi nơi khác.
Bích Hạnh đi rồi, bên cạnh Kỳ Duyên, Minh Triệu cũng biến mất.
- Thôi xong. - Kỳ Duyên trong lòng kêu khổ, ngó nghiêng khắp nơi thì thấy chị đang ở một góc khuất ngồi xuống thì vội vàng đi qua ngồi xuống bên cạnh lay lay tay chị.
- Bé, chị Hạnh chỉ là nói đùa thôi, Bé đừng tin là thật.
- Vậy à? Câu nói kia cũng là nói giỡn? - Trên mặt chị không có biểu tình gì, nhấp một ngụm rượu nhỏ, nhàn nhạt hỏi lại.
- Câu nào? - Bạn Gấu ngẩn ra.
- Tuyệt đối không quen người lớn tuổi hơn. - Chị lặp lại, sau đó nheo mắt nhìn cô.
- ... - Kỳ Duyên cắn cắn môi, chần chừ nghĩ cách giải thích.
- Xem ra là không phải giỡn. - Minh Triệu ngả lưng vào thành ghế, bộ dạng gật gù tự hiểu lấy. "Phải rồi, mình già hơn người ta tận 8 tuổi, giờ sắp thành bà cô, khó ăn khó ở, sao so được với người trẻ bây giờ."
- Không phải đâu mà... - Bạn Gấu có chút luống cuống, "Tại.. lúc đó thấy chị Hạnh theo đuổi người ta cực khổ quá, trong khi có hàng tá mấy bé lớp dưới xếp hàng, nên mới nói vậy để chọc tức chị ấy thôi..."
- Vậy còn Gấu hồi trước thì sao? Chắc cũng nhiều em mê mệt nhỉ? Hộc bàn cũng lắm thư tình mà? - Chị đột nhiên hỏi, nhớ đến tài thả thính của cô lúc tán mình được đem dùng với người khác, trong lòng có hơi chua chua rồi nha.
- Ách... chỉ thả chơi chơi thôi màaa.
- Vậy thả tui chắc cũng thả chơi chơi. - Chị nhướn mày, ngữ khí lạnh xuống.
Kỳ Duyên khóc không ra nước mắt, cô bị chị nhà quay vòng vòng chết mất.
- Quen Bé là chuyện