Tô Ngữ Âm ôm chặt đứa bé, chậm rãi xoay người đi về hướng nhà kho phía sau.
Hàn Băng tiếp tục di chuyển trên nóc nhà, bám theo hắn.
Tô Ngữ Âm đẩy cửa ra tiến vào, sau đó căn phòng nhanh chóng sáng lên.
Hàn Băng hạ thấp người, lật một tấm ngói ra, từ trên nhìn xuống, quan sát cả căn phòng.
Căn phòng rất rộng rãi, xung quanh để những thùng gỗ kì lạ với những hình thù khó hiểu.
Trên tường treo những dụng cụ tra tấn, dính đầy máu đã khô lại.
Dưới đất có rất nhiều lồng giam dạng nhỏ, ở cạnh mỗi chiếc lồng đều để một chiếc bàn tròn, trên mặt bàn bày đủ các loại dao kéo kim chỉ...
Trên lồng có trải một lớp vải che màu đen nên Hàn Băng cũng không nhìn rõ được, bên trong lồng nhốt cái gì nhưng rất nhanh nàng liền biết.
Tô Ngữ Âm đi đến một chiếc lồng giam trống trong cùng, nhẹ nhàng đặt tiểu oa nhi vào trong.
Sau đó, hắn đi đến một kệ tủ ở cạnh tường, bốc một ít thảo dược, cho lên bếp lò bắt đầu đun nóng.
Từ trong mùi thuốc bay lên, Hàn Băng biết đây là thuốc tê liệt cảm giác, thuốc giảm đau! Nhưng đang đêm đến, hắn ta nấu thuốc giảm đau làm gì?
Sau khi nấu xong, Tô Ngữ Âm liền cho thêm một lượng thuốc mê nhỏ vào trong bát thuốc, đem đi cho tiểu oa nhi kia uống.
Sau khi cho tiểu oa nhi uống hết bát thuốc đó, hắn liền đặt đứa bé lên một chiếc bàn bằng phẳng giữa phòng, thắp nến xung quanh lên.
Cởi bỏ áo choàng ra, Tô Ngữ Âm chuẩn bị dụng cụ đầy đủ, nhẹ nhàng nhúng vào bát rượu khử trùng, rồi lại hơ trên ngọn lửa của ánh nến.
Nhìn đến đây, Hàn Băng bỗng cảm thấy rợn người.
Đây là phẫu thuật mà! Nhưng thời đại này chưa hề có phẫu thuật, vậy chắc hẳn là một bí thuật nào đó của riêng hắn!
Bên dưới, Tô Ngữ Âm cởi bỏ quần áo trên người tiểu oa nhi, bắt đầu động dao kéo.
Trong đầu hắn đang có ý tưởng vô cùng tuyệt vời, đó chính là biến đứa bé phía trước thành mỹ nhân ngư!
Nhưng mỹ nhân ngư không có chân mà chỉ có đuôi, điều này có chút khó nhưng hắn đã nghiên cứu rất lâu, và bây giờ là lúc để thử nghiệm.
Tô Ngữ Âm cầm lấy một con dao sắc, bắt đầu từ mắt cá chân của tiểu oa mà cắt dần lên.
Hàn Băng lặng người nhìn cảnh tượng bên dưới.
Tiếng gió sát ở bên tai, Hàn Băng nhanh chóng móc ra một con dao, không cần quay đầu liền đâm tới.
Hoàng Tiêu Dương vô cùng bất ngờ, nghiêng người né đi.
Sau đó nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay Hàn Băng, hai người nhanh chóng tiến hành tư thế giằng co.
Hàn Băng hai mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt, chân giơ lên đạp tới hắn, tay cầm dao xoay tròn, lưỡi dao bắt đầu cắt qua tay áo hắn.
Hoàng Tiêu Dương nhanh chóng buông tay nàng ra, nhảy lùi ra sau.
Hàn Băng cũng không muốn đánh động đến người phía dưới, xoay người theo một hướng khác rời đi.
Hoàng Tiêu Dương thấy nàng rời đi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hàn Băng thấy đối phương vẫn đi theo mình liền tăng tốc, dùng đến năm phần công lực mà lướt đi như bay.
Bởi vì người đến không mang theo sát khí nên Hàn Băng cũng không muốn giết hắn, giao tranh vài chiêu liền rời đi, không muốn dây vào phiền phức.
Rút ra ba cây châm, Hàn Băng phi về hướng người đằng sau.
Hoàng Tiêu Dương cảm nhận có vật thể đang phi đến, nhanh chóng lấy kiếm ra đỡ lại.
Sau khi nhìn rõ là ba ngân châm, ngước lên đã không thấy bóng dáng Hàn Băng đâu nữa.
"Chạy nhanh thật!"
Hoàng Tiêu Dương khẽ cười, cũng không đuổi theo nàng nữa.
Quay người lại hướng vừa rời đi, nhanh chóng quay lại trang viên nhỏ của Tô Ngữ Âm.
Sáng ngày hôm sau...
Vừa mới thức dậy, mọi người liền vô cùng náo nhiệt và rầm rộ bàn chuyện động trời vừa xảy ra.
"Hôm nay, Tam hoàng tử đã bắt trọn ổ bắt cóc rồi! Thật đáng sợ! Không những vậy, bọn bắt cóc..."
Kha Vũ thao thao bất tuyệt trên bàn ăn, chia sẻ thông tin hắn vừa nghe ngóng cho mọi