Sớm ngày hai mươi ba tháng Bảy, nhà chính trên đỉnh Thiên Diệp cho người tới, bảo rằng giờ Tỵ ngày hai mươi sáu sẽ tế tổ, dặn Lý Sở và Tiểu Thất chuẩn bị trước.
Không những Tiểu Thất, ngay cả Lý Hồng Nhược cũng thấy mừng thay. Cha mất sớm, vì chỉ sinh mỗi nàng nên mẹ ruột không thể vào gia phả, ngay tiểu di nương còn lại cũng thế, bà từng có một đứa con, chỉ tiếc chào đời không lâu đã chết yểu, tới nay vẫn không được vào gia phả, trăm năm sau cũng không được vào từ đường, may mà lần này Lý Sở đã thu xếp được cho Tiểu Thất, coi như mọi người cùng vui.
Sáng ngày hai mươi sáu, toàn thể Thạch viện cặm cụi giúp Tiểu Thất rửa mặt chải đầu, xông hương tắm người, sau đó Lý Sở vẫn nàng đến nhà chính ở đỉnh Thiên Diệp.
Đây là lần đầu Tiểu Thất đặt chân vào nhà chính sau khi tới Tần Xuyên. Vén rèm lên, cảnh đầu tiên đập vào mắt là cổng lớn* sừng sững đầy hoành tráng.
(*Là cánh cổng theo kiến trúc truyền thống Trung Quốc. Ảnh.)
Tiểu Thất từng nghe tổ tiên Lý gia là chư hầu một phương, nhưng nàng chỉ nghe qua tai chứ không thực sự có cảm xúc, nay chứng kiến rồi mới hay, lời đồn chẳng hề ngoa.
Bước từng bước lên bậc thang, cánh cổng ngày một lại gần, thậm chí có thể thấy rõ được hoa văn trên đó.
“Nhìn gì vậy?” Thấy nàng đăm đăm nhìn cổng, Lý Sở hỏi.
“Dường như hình vẽ bên trên không giống nhau.” Ở nhà tổ Ngô gia cũng có mấy cánh cổng, nhưng dĩ nhiên quy mô nhỏ hơn rất nhiều so với cổng ở đây, hình điêu khắc cũng chủ yếu là chim thú hoa cỏ. Còn cánh cổng ở Lý gia rất khác, vẽ rất nhiều khung cảnh chiến tranh sống động, thậm chí còn có cả cảnh trồng trọt, rèn sắt hay hái dâu.
“Cánh cổng này ghi lại công tích của tổ tiên, đằng sau còn nhiều nữa.” Chỉ có hào kiệt một đời mới có bản lĩnh khắc ghi trên cánh cổng ở đỉnh Thiên Diệp, đó cũng là mục tiêu của hắn từ hồi nhỏ – sau trăm năm, nơi này sẽ có một cánh cổng ghi lại dấu ấn cuộc đời của hắn.
“Liệu ngài sẽ có không?” Tiểu Thất ngắm nhìn các cánh cổng xếp đều như vảy cá trên bậc thang.
“Không dễ đâu.” Hắn nói.
“…” Tiểu Thất mỉm cười, biết chắc hắn có ý muốn ấy.
Bậc thang rất cao, đi một lúc lại phải dừng, mất non nửa canh giờ mới đến nơi.
Đúng như dự liệu, nhà chính rộng lớn khang trang, từng chi tiết nhỏ nhặt thể hiện rõ câu chuyện lịch sử, thì từ đường lại càng hơn thế.
Quỳ trên đệm ngẩng đầu nhìn lên, trên bàn thờ to tướng, bài vị nối tiếp như dãy núi liên miên, mấy bài vị cắm trên “đỉnh núi” rất lớn, hắn nói các vị tổ tiên đây cũng có cổng chào tương ứng. Nhà họ Lý quả khác biệt với những nhà khác, ngay cả nơi như từ đường cũng có thể dùng để khuyến khích con cháu đời sau.
Bái tế xong, mọi người đến trước bài vị của cha mẹ Lý Sở, hôm nay bác cả là chủ tế, bà dâng hương đầu tiên, tiếp đó là hai lão di nương ở Thạch viện, hai người lã chã nước mắt quỳ xuống trước bài vị khóc than, cuối cùng mới đến lượt Tiểu Thất chính thức bái kiến “cha mẹ chồng”.
Tiểu Thất nhiều việc nhất nên có không ít người hầu hạ, bốn bà tử chia ra đứng ở hai bên, một người đưa đồ từ trên bàn thờ xuống, một người nhận lấy rồi sắp xếp lại, hai người chính giữa quỳ xuống hai bên Tiểu Thất, nắm tay nàng giúp nàng hoàn thành động tác tế bái, ví dụ như nhận trà, rượu, thức ăn thì không được đem đổ vào bình tế lễ, nàng phải vẽ ba vòng tròn trong tay, giữa chừng không được ngưng. Lúc đầu Tiểu Thất còn thấy hai người bên cạnh vướng víu, nhưng đến giữa chừng mới phát hiện sự cần thiết của họ, cả một bàn đầy đồ, tay nàng nhấc không nổi nữa rồi, phải nhờ bọn họ kéo mới hoàn thành đông tác một cách suôn sẻ.
Cuối cùng cũng tế đồ xong, hai bà tử giúp nàng dập đầu ba lần, sau đó cắm ba nén hương, khi đứng lên đã chẳng thể duỗi thẳng đầu gối, may mà còn có người đỡ nàng dậy.
Thế là nàng đã chính thức trở thành con dâu, cúng tế xong, đến lượt Mai thị Triệu thị quỳ trên đệm, thủ tục của bọn họ ít hơn, chỉ có trà, rượu và các món chính, rồi từ từ thủ tục của các nàng dâu nhà chính về sau cũng giảm dần, đến cuối thì chỉ cần dâng hương dập đầu là đủ.
Buổi lễ tế bái kéo dài hết cả buổi sáng, ra khỏi từ đường, các nữ quyến cũng thôi gọi nàng là “nương tử”, đổi thành “tẩu tử”, “đệ muội” và “phu nhân”.
Cái danh phận này…
***
Ra khỏi từ đường, Tiểu Thất đói tới mức da ngực dính da lưng, cùng mấy người Lý Hồng Nhược ăn trưa tại chỗ của hắn – ở nhà cũ hắn cũng có chỗ của mình.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thất thấy đói từ sau khi mang thai, nhìn một bàn đầy đĩa thức ăn, cảm giác món nào cũng ngon miệng.
“Xem ra lão gia và phu nhân thương cháu, mới bái xong mẹ đứa bé đã ăn ngon miệng.” Di nương Tôn thị là mẹ ruột của Lý Hồng Nhược, bình thường Lý Sở và ma ma không ở đây, những chuyện cần Thạch viện ra mặt đều do bà xử lý, nên bà đứng ra nói một hai câu cát tường cũng hợp lẽ.
Lý Sở cũng phát hiện khẩu vị của Tiểu Thất trở nên tốt hơn, chí ít là ăn nhiều nhưng không nôn, có khả năng sắp qua giai đoạn ốm nghén, hắn lấy làm vui, lại thấy người nhà tề tựu đông đủ, bèn cho người đem rượu tới. Hắn rót đầy một cốc, đoạn nói với hai di nương: “Vì phụ thân, hai di nương đã giữ cái nhà này nhiều năm như thế, vất vả rồi.”
Tôn di nương và Chu di nương luống cuống, từ nhỏ vị thiếu gia này rất ít khi ăn chung mâm cơm với bọn họ, càng đừng nói kính rượu, hai người căng thẳng đặt đũa xuống, nâng cốc rượu.
“Thiếu gia nói gì vậy, đấy là bổn phận của chúng tôi mà.” Tôn di nương nói.
“Chỉ mong ngày thiếu gia lập nghiệp giữ nhà, như vậy chúng tôi cũng có cái để ăn nói với lão gia và phu nhân.” Chu di nương vừa nói, nước mắt lại rơi.
Tôn di nương ngồi bên trợn mắt, đang yên đang lành, khóc cái gì?
Chu di nương vội lau nước mắt.
Cả Lý Hồng Nhược, bốn người uống cạn rượu trong cốc.
Tiểu Thất đảo mắt nhìn mọi người một lượt, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nghĩ bụng, nếu người đã đông đủ, bầu không khí cũng đang đẹp, vậy nhân cơ hội thu xếp lại chuyện ở Tần Xuyên chút thôi, “Hai di nương vất vả nửa đời, lẽ ra cũng nên an hưởng tuổi già. Có điều bây giờ ngài ấy đang nhậm chức ở xa, không thể vì việc riêng bỏ chuyện công, con lại mới đến, huống hồ còn phải lo liệu cho cả kinh thành lẫn Dương Thành, thật sự không thể bớt thời giờ sắp xếp chuyện ở nhà cũ, sau này sợ vẫn phải làm phiền hai di nương.” Nàng cầm cốc trà lên, “Con không uống được rượu, đành lấy trà thay rượu, xin kính hai di nương.”
Hai di nương nhìn nhau, biết nàng nói câu này là để các bà yên lòng, đúng là các bà cũng đang lo, xét cho cùng lão gia và phu nhân đã đi rồi, nếu đương gia chủ mẫu không muốn giữ các bà lại thì các bà cũng đành chịu, thế là hai người mỉm cười, nhận chén rượu này.
Cả nhà vui vẻ ăn uống, cơm nước xong, Lý Sở phái người đưa Lý Hồng Nhược và hai di nương xuống núi, sau đó dẫn Tiểu Thất đến bái kiến các trưởng bối.
Người đầu tiên cần gặp dĩ nhiên là thúc gia Lý Trấn Đạo. Vốn chưa chắc đã gặp được ông, nhưng tình cờ thấy ông đang đi dạo sau khi đọc sách, ba người bèn dừng chân trong đình cỏ tranh trên núi.
Tiểu Thất đang định quỳ hành lễ, ông ấy lại chê rườm rà, không cho nàng quỳ, chỉ nhận trà nàng dâng.
“Cháu là con nhà họ Ngô ở Du Châu?” Ông cụ cầm cốc trà, hỏi Tiểu Thất.
“Vâng ạ.” Tiểu Thất cung kính đáp.
“Ngô Dận Chu là gì của cháu?” Ông cụ dùng nắp trà gạt lá trà.
“Là Cụ ông của tiểu nữ ạ.” Tiểu Thất trả lời.
“Ừ.” Ông thổi lá trà, nhấp một hớp, “Thế hệ Ngô Dận Chu cũng có liên quan đến nhà ta đấy.” Rồi quay sang nói với Lý Sở, “Thê thất cụ cố nhà ta là người thế hệ này.”
Lý Sở nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất không biết nhiều về lịch sử trong nhà, chỉ nghe Nguyên Nhâm từng nhắc đến tên húy của cụ cố và ông nội, đành chịu thôi, gia cảnh sa sút, ghi chép cũng không tường tận chi tiết.
“Tổ tiên hai nhà coi như mấy đời quen biết.” Ông cụ trầm ngâm, nhìn rặng núi ngoài xa nghĩ ngợi, một lúc sau mới hoàn hồn, “Ở chỗ ta, ngoài sách ra cũng không có gì hay tặng hai đứa, nay tặng chữ vậy.” Rồi ông ngoắc tay, bảo người hầu phục vụ bút mực.
Một lúc sau, người hầu đem giấy bút đến, Lý Sở trải giấy,