Ngọa Hổ Tàng Long

Đến lúc hỏi tội rồi.


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh



Hai công ti cùng hợp tác để thúc đẩy nhãn hiệu mới, sau đó dùng nó để đánh vào thị trường hàng cao cấp ở trong nước.





Sao hắn ta lại không nghĩ ra cách này nhỉ?






Advertisement



Bản hợp đồng này quá xuất sắc!





“Vương Bách Xuyên, anh còn nhớ thoả thuận cá cược ban nãy không?”, Tôn Hàn nhắc nhở.





Liễu Y Y hào hứng ra mặt, cô muốn xem Vương Bách Xuyên có gọi tiếng bố này không.





“Sao? Định quỵt à?”, thấy vậy, ông Lôi chất vấn Vương Bách Xuyên.





Bây giờ, Tôn Hàn và Liễu Y Y đứng sau lưng anh đã là đại công thần của công ti, Vương Bách Xuyên đành chịu nhục thôi.



Advertisement






Mặt Vương Bách Xuyên nhăn nhó như ăn phải con ruồi, hắn ta rất muốn nói bản hợp đồng này chưa thể chứng minh Tôn Hàn trong sạch.





Nhưng những chất vất trên không hề có tính thuyết phục.





Người ta đã ký được một hợp đồng ngon ăn thế này thì sao làm tổn hại đến lợi ích của công ti được?





Nhìn thấy ánh mắt bức người của ông Lôi, dù không muốn đến mấy, Vương Bách Xuyên cũng phải cố mà gọi: “Bố!”





“Ha ha…”





Cả phòng họp cười phá lên.





Sẵn tâm trạng vui vẻ, ông Lôi cũng không nhịn được cười.





“Tôi không có cái loại con như anh”, Tôn Hàn coi thường đáp.





“Được rồi, Lý Tông Đạo, Vương Bách Xuyên, giờ hai người hãy giải thích cho tôi bản hợp đồng vu tội cho Tôn Hàn này ở đâu ra?”





Đột nhiên câu hỏi của ông Lôi khiến mọi người trong phòng họp im bặt.





Đến lúc hỏi tội rồi.





Nếu Tôn

Hàn không ký bản hợp đồng gây bất lợi cho công ti này thì ai đã hại anh?





Nếu vậy thì cần phải tìm cho ra người đó rồi trừng trị nghiêm khắc theo pháp luật.





“Là, là… Trần Hương đưa cho tôi! Là Trần Hương đã hãm hại sếp Tôn!”





Cuống quá, Vương Bách Xuyên chợt đổ tội cho Trần Hương, sau đó nghiêm giọng nói: “Cô giỏi lắm Trần Hương, cô dám hãm hại sếp Tôn, ăn cắp dấu vân tay và con dấu, cô không sợ công ti tố cáo cô với cảnh sát sao?”





Trần Hương bất ngờ bị đổ tội nên cuống quýt lên, vội vàng giải thích: “Không phải tôi, Vương Bách Xuyên, anh ngậm máu phun người, rõ ràng là anh…”





“Còn chối à? Rõ ràng là cô, Trần Hương, tôi khuyên cô nên thành thật đi, biết đâu công ti niệm tình cô đã cống hiến nhiều năm nên sẽ chỉ đuổi việc cô thôi!”





Vương Bách Xuyên không cho Trần Hương nói tiếp nên cắt lời ngay, sau đó đưa mắt ra hiệu bảo cô ta nhận trách nhiệm.














20220408082506-tamlinh247.jpg


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện