*Chương có nội dung hình ảnh
Hai công ti cùng hợp tác để thúc đẩy nhãn hiệu mới, sau đó dùng nó để đánh vào thị trường hàng cao cấp ở trong nước.
Sao hắn ta lại không nghĩ ra cách này nhỉ?
Advertisement
Bản hợp đồng này quá xuất sắc!
“Vương Bách Xuyên, anh còn nhớ thoả thuận cá cược ban nãy không?”, Tôn Hàn nhắc nhở.
Liễu Y Y hào hứng ra mặt, cô muốn xem Vương Bách Xuyên có gọi tiếng bố này không.
“Sao? Định quỵt à?”, thấy vậy, ông Lôi chất vấn Vương Bách Xuyên.
Bây giờ, Tôn Hàn và Liễu Y Y đứng sau lưng anh đã là đại công thần của công ti, Vương Bách Xuyên đành chịu nhục thôi.
Advertisement
Mặt Vương Bách Xuyên nhăn nhó như ăn phải con ruồi, hắn ta rất muốn nói bản hợp đồng này chưa thể chứng minh Tôn Hàn trong sạch.
Nhưng những chất vất trên không hề có tính thuyết phục.
Người ta đã ký được một hợp đồng ngon ăn thế này thì sao làm tổn hại đến lợi ích của công ti được?
Nhìn thấy ánh mắt bức người của ông Lôi, dù không muốn đến mấy, Vương Bách Xuyên cũng phải cố mà gọi: “Bố!”
“Ha ha…”
Cả phòng họp cười phá lên.
Sẵn tâm trạng vui vẻ, ông Lôi cũng không nhịn được cười.
“Tôi không có cái loại con như anh”, Tôn Hàn coi thường đáp.
“Được rồi, Lý Tông Đạo, Vương Bách Xuyên, giờ hai người hãy giải thích cho tôi bản hợp đồng vu tội cho Tôn Hàn này ở đâu ra?”
Đột nhiên câu hỏi của ông Lôi khiến mọi người trong phòng họp im bặt.
Đến lúc hỏi tội rồi.
Nếu Tôn