Tôn Hàn không hề thấy ngại chút nào, anh nói tiếp: "Y Y muốn trải nghiệm cảm giác ngồi siêu xe, là bạn trai thì thế nào cũng phải thỏa mãn cô ấy chứ?"
Tất cả mọi người: "...."
Advertisement
Đúng là như vậy thật.
Thuê sao?
Đúng là đi thuê!
Đôi mắt Lưu Quân và Ôn Phương Phương tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Advertisement
Ôn Phương Phương bất chợt cười nhạo: "Liễu Y Y, bạn trai cậu vì cậu mà nhịn ăn nhịn mặc thuê một chiếc Aston Martin DBS, anh ta tốt với cậu thật đấy! Mọi người phải cẩn thận vào, đừng có làm hỏng chiếc xe này, nếu không e là không đền nổi đâu!"
Những người khác hoàn hồn lại, vẻ mặt họ vô cùng ghét bỏ.
"Đúng là chuộng hư vinh, để ngồi siêu xe mà lại bảo bạn trai đi thuê siêu xe về! Không ngờ Liễu Y Y lại là hạng người như vậy!"
"Lưu Quân năm đó không yêu đương với Liễu Y Y đúng là một quyết định vô cùng sáng suốt".
"Đúng đấy, bạn trai tháng lương chỉ có mấy nghìn tệ, để thỏa mãn lòng hư vinh mà bắt bạn trai phải thuê siêu xe tới đây, đúng là không biết cảm thông cho người ta!"
"Bạn trai? Tôi thấy chắc anh ta là lốp xe dự phòng của Liễu Y Y thôi! E là chỉ cần tên nhà giàu nào đó tùy tiện phất tay là cô ta sẽ vứt bỏ Tôn Hàn ngay".
Những bạn học này lật mặt rất nhanh, y hệt những con tắc kè hoa.
Lưu Quân quay lại rất tự tin, anh ta vênh váo tự đắc nhìn Tôn Hàn, khuyên bảo anh với giọng điệu của người từng trải: "Tôn Hàn à, sống phải thiết thực một chút. Cho dù anh có mặc long bào thì cũng không phải thái tử, dùng tiền lương mấy tháng thuê siêu xe một ngày cũng chỉ là hư vinh nhất thời, tự lừa bản thân mình mà thôi".
Sắc mặt Liễu Y Y tối sầm, cô tức giận trừng mắt