"Được rồi, cô cũng bận, đi làm việc của cô đi. Tôi và giám đốc Vương nói chuyện một chút".
Tôn Hàn bảo Trần Hương đi, cô ta liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng như được đại xá.
Advertisement
Nhìn bóng lưng Trần Hương, Tôn Hàn thấy hơi buồn cười. Thực ra anh cố ý nói như vậy không phải vì có ý đồ gì mà chỉ muốn Trần Hương cách xa anh một chút.
"Tổng giám đốc Tôn, trông anh thong dong thật đấy, có vẻ không hề để tâm đến hợp đồng với công ty bách hóa Near nhỉ. Hay là anh đã móc nối được quan hệ rồi?", Vương Bách Xuyên thăm dò.
"Quan hệ gì chứ, tôi ngồi vào đây đều là dựa vào thực lực. Nếu không có thực lực thì tôi sẽ nhường lại cái ghế này!"
"Thật sao?", Vương Bách Xuyên không tin.
Advertisement
"Chẳng lẽ là giả sao? Không phải giám đốc Vương bị bệnh nên xin nghỉ sao, sao hôm nay lại đột nhiên khỏe lại thế, tôi còn tưởng giám đốc Vương phải nghỉ nửa năm mới khỏi đấy!"
Vẻ mặt Tôn Hàn tràn đầy tiếc nuối, dường như anh chỉ mong Vương Bách Xuyên đừng có đến công ty.
"Hừ, tôi định nghỉ ngơi mấy ngày nữa mới đến cơ. Nhưng tôi chỉ sợ tôi không ở đây lâu thì công ty sẽ bị người nào đó phá hỏng!", câu nói của Vương Bách Xuyên tràn ngập sự công kích.
Tôn Hàn lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta: "Giám đốc Vương nghĩ nhiều rồi, tôi cảm thấy khi tôi quản lý, công ty vận hành rất tốt".
"Chỉ sợ có người nào đó phải lập tức cút đi".
Chỉ cần Tôn Hàn không móc nối quan hệ thì hôm nay chắc chắn Tôn Hàn sẽ phải cuốn gói.
Đến lúc đó thì hắn ta sẽ chống mắt lên xem Tôn Hàn