"Anh về rồi."
Cố Kình Quân đưa tay mình lên vuốt ve gò má cô.
Vũ Tình giống như cảm thấy được có thứ gì đó cọ vào mình, cô hơi chau mày lại, khóe môi khẽ mấp máy: "Ưm...!
Ngứa."
Cố Kình Quân nhìn biểu cảm này của cô, thật sự là thu hút anh phạm tội.
Nhưng anh là một chính nhân quân tử, nếu cô chưa đồng ý, anh dứt khoát sẽ không ra tay.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Kình Quân liên niệm bảy bảy bốn chín câu phải bình tĩnh rồi bế Vũ Tình đi lên trên lầu hai.
Sức khỏe cô không tốt, nếu cứ để cho cô tùy ý nằm ngủ trên sô pha như vậy, rất có thể ngay ngày mai thôi Vũ Tình sẽ bị cảm mạo mất.
Hành động của anh vô cùng dịu dàng, ánh mắt cực kì ôn nhu đặt cô ngay ngắn nằm trên giường ngủ màu trắng lớn.
"Ngủ ngon, Vũ Tình."
Cố Kình Quân nói rồi xoay người định rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước, thanh âm Vũ Tình phát ra đã khiến cho anh phải dừng chân lại.
"Cha, mẹ, đừng đi."
Anh nghe thấy thế liên quay lưng lại quan sát cô.
Ánh trăng rọi vào phòng qua cửa sổ, lờ mờ thấy được đôi chân mày của Vũ Tình đang chau chặt lại.
Cố Kình Quân quay người ngồi xổm dưới chân nắm lấy tay cô.
Mơ thấy ác mộng sao? "Ngoan, không sao rồi, có anh ở đây, em không có gì phải sợ cả."
Cố Kình Quân áp tay cô lên má mình, thật ra những buổi tối như thế này, không chỉ có một mình cô cô đơn.
Suốt mười mấy năm qua, Cố Kình Quân luôn phải ép mình ở trước mặt mọi người bày ra dáng vẻ như người lớn.
Thú thật điều này khiến cho anh có chút cảm thấy vô cùng mệt mỏi, muốn có một người để anh tựa vào, để cho anh có thể tùy ý phóng túng tính tình thật sự của bản thân, không cần phải một mình gồng gánh, đeo lên mặt mình một cái mặt nạ giả tạo cứng ngắt nữa.
"Vũ Tình..."
Thím Trần lên phòng cô, đẩy nhẹ cửa một cái.
Thấy cô không dậy sớm