Cố Kình Quân nghe rất rõ từng lời mà Cố Hỉ Tâm nói.
Anh đứng bất động một lúc, sau đó sức lực để cãi cọ với Cố Hỉ Tâm cũng không có nữa, đỡ Vũ Tình đứng dậy mặc kệ Cố Hỉ Tâm.
"Em có sao không? Đau ở đâu sao? Để anh đưa em đến bệnh viện."
"Em không sao."
Vũ Tình lắc lắc đầu, nhưng tay cô vẫn đặt ở trên cổ.
Hiện tại cổ cô thấy thật đau, giống như vừa có một con dao sắc cứa vào vậy.
"Đừng nói dối.
Em như vậy mà bảo không sao sao?"
Cố Kình Quân chau mày, nhìn mô hôi đã đổ đầy trán Vũ Tình, anh đem khăn tay ra lau đi mồ hôi trên trán cô.
Cố Hỉ Tâm thấy anh ngó lơ mình, đã thế còn ở ngay trước mắt cô ta mà quan tâm người phụ nữ khác, lửa giận trong cô ta như được tưới thêm xăng mà bùng lên dữ dội.
Anh coi lời cô ta là gió thoảng qua tai sao? "Tiểu thư, cô cũng nên trở về đi thôi.
Đừng để trời tối rồi sẽ lại làm phu nhân lo lắng."
Trần Hân thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng nên liên lên tiếng can ngăn Cố Hỉ Tâm.
Nhưng cô ta là ai chứ? Là người sở hữu vẻ ngoài của một người trưởng thành hai mươi tuổi, nhưng tâm hôn lại chỉ giống như một đứa trẻ ba tuổi, giỏi gây chuyện, giỏi lý sự nhưng lại chẳng hề biết hai từ hiểu chuyện được viết như thế nào.
"Bà im đi."
Cố Hỉ Tâm trừng mắt quát cả thím Trần, sự vô lễ này của cô ta đã đẩy sự bực bội trong lòng Cố Kình Quân lên cực hạn.
"Ra ngoài."
"Cố Hỉ Tâm, em mau đi ra ngoài."
Anh trừng mắt nhìn cô ta, đồng thời chỉ tay về phía cửa.
"Anh dám quát tôi sao?"
Cố Hỉ Tâm hếch căm lên để mặt đối mặt với anh.
Tới bố mẹ còn chưa từng nặng lời với cô ta, dựa vào đâu mà Cố Kình Quân lại cho mình cái quyên hết lần này đến lần khác lên giọng với cô ta chứ? Nói mới thấy, những ngày gần đây thái độ của Cố Kình Quân đối với cô ta luôn lạnh lùng, xa cách.
Thậm chí còn có chút gay gắt bài trừ.
Tất cả những hành động đó của anh, đều xảy ta từ lúc Vũ Tình xuất hiện.
Dọc đường đi có vô số ánh