"Nhưng mà, em thật sự không sao chứ?"
Cố Kình Quân lo lắng quan sát biểu cảm của Vũ Tình, nhưng hiện tại mặt cô lại chẳng có gì ngoài sắc đỏ.
Chuyện xấu hổ nhất từ trước đến nay ban nãy cô đã trải qua rồi, cho nên Vũ Tình cảm thấy cũng không có gì cần phải giấu diếm nữa: "Em thật sự không sao mà.Chúng ta ăn tối thôi"
"Ừ, ăn thôi.Lát nữa Bạch Khiêm tới thì cậu ta ăn sau vậy"
"Thím Trần, phiền thím đế riêng một phần ăn ra nhé"
Cố Kình Quân nói rồi đẩy ghế ngồi xuống bên cạnh Vũ Tình.
Vũ Tình vừa nghe thấy thế liền lên tiếng: "Làm vậy làm sao được? Chúng ta đợi Bạch Khiêm đến rồi cùng ăn đi.Sao có thể để anh ấy ăn một mình được chứ?"
"Nhưng em đang mệt mà, không cảm thấy đói sao?"
Cố Kình Quân vừa nói vừa xoa xoa mái tóc cô.
Vũ Tình lắc lắc đầu rồi đáp: "Em thật sự không sao mà.Em có yếu đến mức như anh nói đầu chứ"
"Được, vậy anh đều nghe em"
Cố Kình Quân nói rồi đẩy ghế đứng dậy, tiến tới lấy cái khăn ban nãy từ chỗ thím Trần rồi dùng nước ấm nhúng ướt khăn để đem tưới chườm bụng cho cô.
Vũ Tình ngơ ngác nhìn tay anh câm khăn đi tới chỗ mình, trong đầu cô giống như đang hiện lên hàng ngàn dấu hỏi.
Anh đây là đang muốn làm gì vậy? Không phải là định bắt chước thím Trần chườm bụng cho cô đấy chứ? "Tiểu Tình, áo của em...Vén lên một chút có được không?"
Ặc! Vũ Tình bất ngờ đến độ suýt thì cắn phải lưỡi.
Không phải chứ? Anh định làm thật đấy à? Định chính mình chườm bụng cho cô sao? "Kình Quân, anh để em tự làm là được rồi.
Mấy chuyện này anh không cần phải làm giúp em đâu"
Vũ Tình đưa tay về phía trước muốn cầm lấy chiếc khăn từ tay anh, nhưng Cố Kình Quân lại không cho cô cơ hội tự do hành động như thể.
Anh cảm thấy mỗi lần Bạch Khiêm đến đây y như rằng không để trốn bố mẹ thì cũng là để than phiền vẽ việc bản thân bị ép cưới sớm như thế nào, nói rằng bản thân mình sống khổ sở ra