Sặc! Ủa cái gì là của anh? Cô từ bao giờ lại trở thành vật sở hữu của anh rồi? Vũ Tình nghĩ rồi quay đầu qua nhìn Cố Kình Quân, sau đó đánh nhẹ vào tay anh một cái: "Quân, anh đừng có nói lung tung.Em từ lúc nào lại trở thành người của anh vậy chứ?"
"Quân sao? Vũ Tình, xem ra cậu ấy gọi như vậy cũng không ngoa đâu.
Hai người hiện tại đã thân mật tới mức gọi thẳng tên nhau luôn rồi mà"
ƯI Vũ Tình nghe Bạch Khiêm nói xong liền cứng họng không biết nên phản bác như thế nào.
Đột ngột thay đổi cách xưng hô là do Cố Kình Quân yêu cầu, đâu phải chú ý của cô đâu? "Nói thừa.Chúng tôi có lúc nào không thân thiết đâu cơ chứ?"
Cố Kình Quân nói rồi nâng môi cười, kéo Vũ Tình dựa vào vai mình: "Vũ Tình, em nói có phải không?"
Dạ phải! Anh nói cá gì cũng đúng, anh là nhất, nhất anh rồi.
Vũ Tình ngượng đến cứng họng không phản bác được gì, cô chỉ có thể lấy đại một cái cớ nghe thuyết phục một tí để anh đồng ý thả mình đi: "Kình Quân, em thấy hơi mệt.
Em lên phòng nghỉ trước, có được không?"
Vũ Tình cảm nhận được Cố Kình Quân lo cho sức khỏe của mình có khi còn hơn cả lo cho sức khỏe của anh, cho nên lấy một lý do thật khả thi để sớm được chuồn đi.
"Em lại thấy đau bụng sao? Anh lấy khăn ấm chườm cho em tiếp nhé?"
"Thật sự không cần mà"
Vũ Tình xua tay rồi đứng dậy nhìn Bạch Khiêm: "Đã thất lễ rồi, nhưng tôi xin phép lên phòng trước nhé.
Hôm sau sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh."
Vũ Tình nói rồi nhanh chóng chạy đi, để lại hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau trong phòng khách.
"Mau xem chuyện tốt mà cậu làm đi.Tại cậu mà Vũ Tình bỏ đi rồi kìa"
"Hả?"
Bạch Khiêm vừa nghe Cố Kình Quân nói vậy liên bất mãn chau mày nhìn anh: "Ai mới là người phải nói câu đó chứ? Rõ ràng là do cậu thiếu tế nhị mới dọa cô ấy