Tao bảo mày quỳ xuống "Đừng có đụng vào tôi."
Vũ Tình mặc dù đang vô cùng mệt mỏi nhưng cô vẫn rất bài xích sự đụng chạm của Trương Dương đối với mình.
Cô hướng thẳng mắt lên mà nhìn hắn.
Mặc dù gương mặt đã tái nhợt đi nhưng ánh mắt cô vẫn vô cùng quật cường và sắc bén.
"Ha ha"
Trương Dương cười lớn rồi lại định ra tay đánh cô thì đột nhiên bên ngoài căn nhà hoang có tiếng động cơ xe vang lên khiến hẳn ta phải dừng tay lại.
"Là ai ngoài đó vậy?"
Hản nói rồi quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó hất cằm nhìn Trịnh Phàm: "Phàm, mày ra ngoài xem xem.
Người của chúng ta đều ở đây cả rồi, còn có ai chưa đến đâu cơ chứ?"
Ánh mắt hắn có chút dè chừng hướng ra ngoài, Trịnh Phàm gật gật đầu rồi nhanh chân làm theo lời thủ lĩnh đi ra ngoài.
Khoảnh khắc Trịnh Phàm vừa ra đến cửa, hẳn liền lãnh trọn một cú đấm.
"Mẹ kiếp, thằng chó nào vậy hả? Dám đánh lão tử đây?"
Trịnh Phàm đưa tay ôm lấy mặt mình rồi gầm rú lên.
Đôi mắt hản ta long lên sòng sọc rồi ngước mắt nhìn Cố Kình Quân.
"Vũ Tình!"
Cố Kình Quân không quá để ý tới hắn ta, ánh mắt anh liền trở nên nóng nảy khi thấy cô bị trói vào ghế.
Vũ Tình đang trong cơn mơ màng, nghe thấy có tiếng người gọi mình, cô liền găng gượng mở mắt ra.
Giây phút nhìn thấy người vừa mới bước vào là Cố Kình Quân, trái tim cô liên đập nhanh hơn một nhịp.
"Kình Quân."
Vũ Tình yếu ớt gọi tên anh, cổ họng cô hiện tại đang khô căng, chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng khiến cô đau rát.
Anh cúi thấp đầu mình rồi hôn lên đỉnh cô, thanh âm ấm áp vang lên bên tai Vũ Tình, không hiểu sao lại khiến cho cô rơi nước