“Tôi muốn em về nhà họ Cố với tôi!”
Tôi kinh ngạc nhìn Cố Thanh Thiên: “Anh nói cái gì?”
“Dẫn theo hai đứa trẻ về nhà họ Cố với tôi.” Anh nói.
Tôi nhìn anh, thấy anh nghiêm túc, không kìm được hỏi: “Sao đột nhiên lại quyết định thế?”
“Bố tôi muốn đứa bé, tôi nói với ông nếu như muốn đứa bé thì phải đón nhận em, mới đầu ông ấy cũng không đồng ý, giờ thì đồng ý rồi.” Cố Thanh Thiên trầm giọng nói, liếc nhìn tôi rồi lại nói: “Nhưng tạm thời chưa kết hôn, đợi bọn họ tiếp nhận em thì chúng ta chính thức kết hôn.”
Tôi thấu hiểu gật đầu: “Được, em sẽ thể hiện tốt để bố mẹ anh tiếp nhận em.”
Mặc dù tôi thấy khả năng này rất thấp.
Cố Thanh Thiên im lặng hai giây, giọng khàn khàn nói: “Em có thể thấu hiểu?”
“Có gì mà không thể thấu hiểu đây.” Tôi cười nói, “Vì bảo vệ con, chắc là chỉ có thể làm vậy thôi.”
Giờ anh còn đối đầu được với Cố Hồng Minh là vì anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, nếu anh từ bỏ cái thân phận này dẫn tôi và con bỏ trốn, Cố Hồng Minh sẽ không khách khí mà cướp bọn trẻ đi.
Việc này giống như vòng tuần hoàn, anh muốn bảo vệ tôi và con thì phải giữ cái thân phận này, muốn giữ được cái thân phận này thì phải nhường nhà họ Cố một bước. Bây giờ, anh đã lùi tới ranh giới, cần tôi giúp thì tôi không thể từ chối được.
“Đồng Kha Kha.” Anh đột nhiên ôm lấy tôi, khó khăn lắm mới nặn ra nụ cười, “Em yên tâm, đợi khi toàn bộ tập đoàn Thiên Hoa nằm trong tay tôi thì bọn họ không thể làm được gì nữa.”
Tầm mắt tôi nhòa đi, tôi gật đầu lia lịa.
Tôi muốn đợi, đợi đến khi không còn ai có thể chia rẽ chúng tôi, đến lúc đó gia đình bốn người chúng tôi sẽ sống cuộc sống hạnh phúc.
Buổi tối là một màn quyến luyến triền miên, đại khái là do cảm kích tôi có thể thấu hiểu như thế, Cố Thanh Thiên rất nhẫn nại mà lấy lòng tôi, tôi hóa thành dòng nước quấn chặt lấy anh…
Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Thiên cùng tôi và hai con thu dọn đồ đạc xong rồi đưa chúng tôi về nhà họ Cố.
Cố Thanh Thiên bế Trạch Khôn, tôi dắt Niếp Niếp, dì Trương theo sau cùng về nhà họ Cố.
Có một nam ba nữ đang ngồi trên sofa phòng khách, Điền Lam là một trong ba người nữ, người đàn ông nhìn khá khí thế kia chắc là Cố Hồng Minh bố của Cố Thanh Thiên, một người phụ nữ lớn tuổi khác có lẽ là vợ cả của ông Sử Viên Thanh, người trẻ tuổi kia chính là con gái trưởng Cố Thần Tuyết đây.
Tôi đi theo Cố Thanh Thiên, nghe thấy anh gọi một tiếng bố xong, do dự một lát rồi chào ông: “Bác Cố, cháu chào bác.”
Chưa để Cố Thanh Thiên có hành động gì, Điền Lam đã bước một bước dài đến bế thằng bé đi.
“Hồng Minh, anh nhìn này, cháu trai của chúng ta đẹp trai quá, nhìn một cái là biết thông minh, có phúc rồi, anh thấy đúng không?” Điền Lam bế Trạch Khôn dứng bên cạnh Cố Hồng Minh nịnh hót.
Tóc của Cố Hồng Minh bạc trắng rồi, lúc nhìn đứa bé, vẻ mặt uy nhiêm hơi giãn ra, đón đứa bé rồi vui vẻ ra mặt.
Lúc này, Sử Viên Thanh đã đứng lên từ lâu cười khẩy nói: “Đứa bé này còn nhỏ đã nói nó vừa đẹp trai vừa thông minh lại có phúc, cũng không sợ chèn ép nó, lời nói như này vẫn nên đợi nó lớn lên rồi nói, tránh sau này mất mặt.”
Cố Thần Tuyết tiếp lời: “Nghe nói mẹ của thằng bé lúc trước là nhân viên của công ty, trình độ học vấn không cao lắm thì sinh con ra có thể thông minh được đến đâu chứ?”
“Tiểu Tuyết, như thế là con không hiểu rồi, người không thông minh mà có thể chưa kết hôn đã sinh con sao? Cái thủ đoạn luồn cúi này đúng là mấy chục năm cũng không thay đổi. Nghĩ rằng sinh một đứa bé là có thể trói chặt được đàn ông, hừ!” Sử Viên Thanh không khách khí hừ một tiếng, chửi cả tôi và mẹ của Cố Thanh Thiên.
Điền Lam trưng khuôn mặt oan ức mắt đỏ lựng, Cố Hồng Minh liền quay đầu mắng: “Yên tĩnh chút đi!”
Tôi nhìn thấy Sử Viên Thanh và Cố Thần Tuyết căm hận nhìn Điền Lam, mà có vẻ bà đã quen rồi, cười cảm kích nhìn Cố Hồng Minh rồi cùng ông đùa với thằng bé.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Trạch Khôn, không ai nhìn thấy Niếp Niếp ngoan ngoãn đang đứng bên cạnh tôi.
Lúc tôi do dự không biết có cần giới thiệu Niếp Niếp không thì Cố Thanh Thiên đã khom lưng bế Niếp Niếp nói: “Bố, đây là con gái con Cố Nhất Đồng, tên ở nhà là Niếp Niếp.”
“Niếp Niếp, gọi ông nội đi.” Anh dỗ con nói.
Niếp Niếp ôm cổ anh, sợ hãi nhìn nhiều người trước mặt, vùi đầu vào bả vai của Cố Thanh Thiên không nói gì.
“Đúng là giỏ nhà nào quai nhà nấy, người như thế nào thì sinh con như thế, không có tiền đồ, không ngóc đầu lên được.” Sử Viên Thanh châm biếm nói.
“Dì Cố!” Cố Thanh Thiên gọi một tiếng, nghe được anh đang nén tức giận.
Sử Viên Thanh liền trợn mắt nói: “Làm sao? Tôi còn không được nói à? Tôi nói sai chỗ nào à? Tiểu Tuyết, con nói xem mẹ nói đúng không? Con nhìn đứa bé này xem, giờ đến nhìn người khác còn không dám, vừa nhìn đã biết là đồ bỏ đi, còn xem là vật báu ư? Xì!”
“Mẹ, chỉ là một đứa nhóc, mẹ quan tâm nó làm gì?” Cố Thần Tuyết nhìn bà nói, “Thật không biết ở đâu chui ra đồ mặt dày, kéo theo cả đứa con gái này vào, họ Cố nhà chúng ta chưa từng nói cần cái bát nước hất đi này!”
Tôi siết chặt nắm đấm, móng tay cái đâm vào lòng bàn tay mới khống chế được tôi không run rẩy trước mặt mọi người.
Niếp Niếp chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện mà bọn họ lại dùng cái giọng ác ý nói nó là bát nước hắt đi, tôi rất muốn nhào tới cho cô ta hai cái bạt tai, nhưng nghĩ đến lời hứa của tôi với Cố Thanh Thiên thì đành phải nhẫn nhịn.
Cố Thanh Thiên hờ hững đưa Niếp Niếp cho tôi, thấy tôi bế vững rồi lên tiếng: “Bố, mai con sẽ đến công ty làm.”
“Ừ, đến đi.”