Cánh tay Cố Thanh Thiên siết thật chặt, tôi ôm anh không nói nữa, hai người nép vào nhau, hơi ấm làm quên đi cái rét căm căm bên ngoài.
Tôi không biết Cố Thanh Thiên muốn làm gì, song tôi chỉ có thể tự nhủ với lòng, bất kể anh làm gì tôi vẫn luôn ủng hộ, vẫn luôn đứng trên cùng một chiến tuyến với anh.
Chẳng bao lâu, Cố Hồng Minh xuất viện về nhà, người đón ông về không phải Sử Viên Thanh mà là Điền Lam.
Nhìn ông cả ngày mặt mũi rầu rĩ, tôi đoán chắc Sử Viên Thanh đã hoàn toàn vứt bỏ ông. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông bị phụ nữ đá, nên ông có vẻ không cam lòng.
Bởi vì tâm trạng Cố Hồng Minh không tốt, dẫn đến Điền Lam và Cố Thanh Thiên cũng như vùng áp suất thấp, cả nhà họ Cố bao trùm trong không khí ngột ngạt khiến người ta khó mà thở nổi. Chỉ có Niếp Niếp và Trạch Khôn ngây thơ nên ngày ngày vui vẻ cười đùa ríu rít.
Tôi len lén tới bệnh viện thăm Cố Thần Tuyết một lần. Thấy tôi đến, Sử Viên Thanh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không cản tôi lại, sau khi hỏi ý Cố Thần Tuyết mới cho tôi vào.
Cố Thần Tuyết gặp tôi, lại nở một nụ cười mỉm nhưng không phải là kiểu giễu cợt và chán ghét kia, hiếm khi gương mặt cô ta dịu dàng đến vậy.
“Cô Cố, bây giờ cô đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi không biết cô ta bị làm sao, thấp thỏm hỏi.
“Tốt hơn rồi.” Cố Thần Tuyết dựa vào đầu giường, nói với tôi, “Không ngờ cô lại đến thăm tôi.”
Tôi chỉ cười với cô ta. Thật ra ngay cả tôi cũng không ngờ, hơn nữa thừa biết Điền Lam mà nghe nói tôi tới đây sẽ không vui nhưng tôi vẫn phải tới. Chỉ vì không thể quên được cảnh cô ta nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn nhà, và cũng không thể quên được Sử Viên Thanh chỉ còn mỗi một cô con gái duy nhất này. Giây phút biết cô ta xảy ra chuyện, dáng vẻ bà ta như trời sụp vậy.
Bà ta không còn ai để mà nương tựa nữa, bà ta đã mất hết hi vọng về Cố Hồng Minh từ lâu. Có lẽ bà ta trụ lại đến bây giờ chỉ vì còn có Cố Thần Tuyết, nếu cô ta có mệnh hệ gì, e rằng Sử Viên Thanh chẳng thiết sống nữa.
“Trông cô có vẻ tốt hơn một chút rồi đấy, nghỉ ngơi cho tốt nhé, bà Sử rất lo lắng cho cô.” Tôi khẽ động viên.
Cố Thần Tuyết gật đầu: “Tôi biết! Tôi nghe mẹ tôi nói, từ lúc tôi ra khỏi phòng mổ, cũng may nhờ cô an ủi khuyên lơn bà, nếu không chỉ sợ bà chẳng chống đỡ nổi đến giờ này.”
“Không có gì, nào ai ngờ lại xảy ra chuyện này, cô hãy nghĩ thoáng lên.”
Cố Thần Tuyết cười tự giễu: “Báo ứng, tôi vốn định chơi Tạ Yên Duyên một vố, không ngờ liên lụy đến mình cũng… Có lẽ đây chính là ác giả ác báo, cô nói phải không?”
Nụ cười của cô ta tươi rói, tôi thấy đau lòng thay cô ta: “Cô… Cũng biết rồi hả?”
“Chuyện sau này không thể sinh con hả? Tôi biết rồi.” Cố Thần Tuyết mấp máy môi, “Cho nên tôi mới nói là ác giả ác báo, Đồng Kha Kha, thế thì tốt quá, không có ai tranh giành tài sản với Cố Thanh Thiên và hai đứa con của cô nữa rồi.”
Cô ta đúng thật là, nói câu này là mất hết cả hình tượng dịu dàng ban nãy. Chắc đây chính là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Tôi không muốn tranh giành, nếu không phải bác Cố muốn giành quyền nuôi Trạch Khôn của tôi, tôi cũng không phải vào ở nhà họ Cố.” Tôi chân thành nói, “Thật ra thì chúng tôi sống ở ngoài rất vui vẻ, ở nhà họ Cố… Quả thực chẳng thể thở nổi ấy.”
“Đúng vậy, không thể nào thở nổi…” Cố Thần Tuyết thở dài, “Nhưng tôi đã ở đây hơn ba mươi năm rồi, bây giờ nhớ lại, tôi cũng không biết tôi và mẹ làm sao sống đến được đến bây giờ, trải qua những ngày người không ra người quỷ không ra quỷ…”
“Có điều hiện tại tốt rồi, chúng tôi không trở về nữa đâu, dù sao bố tôi cũng không ki bo cho tôi và mẹ tiền tiêu xài, chờ tôi khỏe lại, tôi và mẹ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó tìm nơi phong cảnh đẹp nhất để dừng chân tại đó.”
Trong mắt cô ta toát lên nỗi khát khao rực cháy, tôi biết cô ta nói thật, không khỏi thầm hâm mộ: “Thích quá…”
“Phụt, cô còn hâm mộ tôi à? Xem ra dạo này cuộc sống cô thật không tốt.” Cố Thần Tuyết phì cười, lắc đầu với tôi, “Cô cố ngoan ngoãn ở lại nhà tôi đi! Hy vọng sau này lúc có cơ hội gặp lại, cô còn chưa bị ép đến phát rồ.”
“Không đâu.” Tôi lắc đầu cười nói, “Khả năng chịu áp lực của tôi tốt lắm, hơn nữa trời sập xuống vẫn có người chống đỡ cho, Cố Thanh Thiên cao lớn thế kia cơ mà.”
Cố Thần Tuyết bị tôi chọc cười, một lúc lâu mới mở miệng: “Đồng Kha Kha, không ngờ cô thú vị vậy. Nếu tôi không phải là Cố Thần Tuyết, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn thân đấy.”
Nhìn cô ta nói chuyện lộ ra vẻ uể oải, tôi vội vàng khuyên cô ta nằm xuống nghỉ ngơi, mà cũng đến giờ tôi nên về rồi.
Vào lúc tôi chuẩn bị rời đi, cô ta đột nhiên gọi lại: “Đồng Kha Kha, hãy nắm giữ lấy Cố Thanh Thiên thật chặt, chỉ cần anh ta không bỏ cô, nữ chủ nhân tương lai của Cố gia và tập đoàn Thiên Hoa chính là cô đấy! Dù sao bố tôi cũng đã già rồi!”
Tôi không biết nên trả lời thế nào trước câu nói này của cô ta.
Cô ta khoát tay: “Về đi thôi, nhớ sau này khi nhà họ Cố nằm trong tay cô, đừng cắt xén tiền tiêu của tôi đấy nhé!”
Tôi dở khóc dở cười bước ra phòng bệnh, trông thấy Sử Viên Thanh đang đứng hút thuốc bên cửa sổ ở hành lang.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà ta hút thuốc lá, ngón tay mảnh khảnh, trên mu bàn tay hằn gân xanh, mái tóc hoa râm xõa trên bả vai, trông dáng vẻ rất có khí chất.
Nhất định lúc còn trẻ bà ta rất đẹp, nếu không đến với Cố Hồng Minh, có lẽ bà ta còn đẹp hơn.
Tôi thầm than thở thay bà, đi tới khuyên: “Bà Sử, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, bà nên hút ít thôi.”
Sử Viên Thanh cau mày: “Từ lúc nào chuyện của tôi đến lượt cô quản?”
Tôi cười khổ trong lòng: “Vậy… tôi xin phép đi trước, gặp lại sau.”
“Cô về nói với Cố Hồng Minh, hai ngày nữa tôi sẽ quay lại lấy đồ đạc của tôi. Tuy nhiên tôi không muốn gặp lại ông ta, bảo ông ta tốt nhất tránh mặt đi!” Bà ta hùng hổ nói.
Tôi gật đầu: “Vâng ạ, tôi sẽ chuyển lời cho bác Cố.”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, bà ta không buồn nhìn tôi thêm giây phút nào nữa, quay ra ngoài cửa sổ hút nốt, sau đó dập điếu thuốc rồi quay vào phòng bệnh.
Tôi rảo bước rời khỏi bệnh viện. Sau khi trở về, trông thấy Cố Hồng Minh ngồi một mình ở phòng khách, bèn chuyển lời của Sử Viên Thanh.
“Cô đến bệnh viện hả?” Cố Hồng Minh giọng nặng nề, “Thần Tuyết thế nào rồi?”
“Tinh thần cô ấy tốt lên rất nhiều, còn nói muốn cùng bác Sử đi vòng quanh thế giới, tìm chỗ có phong cảnh đẹp nhất ở lại mấy ngày.” Tôi khẽ đáp lại.
Cố Hồng Minh cau mày khoát tay, tôi bèn cúi đầu rời đi, bước nhanh lên tầng. Ai ngờ mới đến tầng hai, đột nhiên phát hiện Điền Lam đang nghiêm mặt theo dõi tôi.
Ta giật mình thon thót, chẳng hiểu sao đứng khựng lại.
Điền Lam cười gằn: “Đồng Kha Kha, tôi phát hiện cô thật đúng là hạng người ăn cây táo rào cây sung! Vậy mà cô dám đến bệnh viện thăm hai mụ đàn bà kia! Đến cùng cô có phải thánh nữ hay không! Cô đứng về phía nào?”
“Bác gái, đương nhiên cháu đứng về phía Cố Thanh Thiên, chỉ là… qua thăm họ thôi mà.” Tôi lí nhí phân bua.
Bà hừ khẩy, ánh mắt nhìn tôi ngập nỗi căm ghét: “Nói thật! Tôi cực kỳ ghét cô! Nếu cô không chủ động rời khỏi A Thánh, tôi sẽ có cách để nó bỏ rơi cô!”
Tôi không biết nói gì thêm, chờ bà đi mất, tôi lết hai chân nặng như chì về phòng ngủ của mình.
Bố chồng không thích, mẹ chồng chẳng ưa, chỉ dựa vào Cố Thanh Thiên, tôi không biết liệu mình có thể kiên trì mười năm, hai mươi năm, hay thậm chí cả đời không.
Chắc là Điền Lam mách với Cố Thanh Thiên nên khi anh về đến nhà có nói với tôi. Tuy nhiên anh không bảo là cấm tôi đến thăm Sử Viên Thanh và Cố Thần Tuyết, mà chỉ dặn tôi sau này chịu khó nịnh Cố Hồng Minh và Điền Lam vui vẻ.
“Nếu tôi đoán không lầm, Sử Viên Thanh đã quyết định ra đi, cho dù bố không định cưới mẹ thì mẹ tôi cũng sống ở đây hết nửa đời người. Em phải nhìn xa trông rộng, nhất định phải để cho bố mẹ tôi chấp nhận em.” Cố Thanh Thiên bày cách.