Thấy tôi chần chừ, Toàn Hà Đăng buồn cười lắc đầu: “Cô đang nghĩ gì thế? Sợ ngài Cố sẽ tức giận à? Nhưng cô có từng nghĩ, nếu anh ta thật sự có gì đó với cô gái kia thì dù cô có chọc giận anh ta cũng chẳng liên quan gì?”
“Hơn nữa cô chẳng lẽ không tò mò sao?”
Tôi đương nhiên tò mò, tôi muốn biết tới phát điên lên được, nhưng….
Trái tim bỗng quyết định dứt khoát.
Dù có như lời Toàn Hà Đăng nói, nếu Cố Thanh Thiên và Ôn Nhã Gia thật sự có gì đó thì tôi cũng bất lực không có cách nào ngăn cản, có tìm hiểu hay không, có biết hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì?
Giờ tôi chỉ cần chờ đợi lời xác nhận từ anh, thế thì cứ ngồi yên mà chờ thôi.
Tôi nhìn Toàn Hà Đăng cười lớn: “Không cần đâu, không cần điều tra nữa, dù sao lúc nữa anh ấy quay lại cũng sẽ biết thôi, tôi chờ được rồi.”
“Như vậy cô bị động lắm.” Toàn Hà Đăng nhíu mày, “Biết trước một phút cô sẽ có thêm một phút suy nghĩ.”
“Được rồi, tôi hiểu con người Cố Thanh Thiên, anh có nghĩ ra nhiều cách đi nữa thì cũng vô dụng với anh ấy, anh ấy thích gì làm đó thôi, anh Toàn, tôi về trước đây.”
Sau khi tạm biệt Toàn Hà Đăng, tôi trở về nhà, đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống nhìn vào bóng mình trong gương, trong lòng thản nhiên không một gợn sóng.
Ngay cả tôi vừa nhìn còn thấy thích Ôn Nhã Gia, nghĩ chắc sẽ không ai ngoại lệ, Cố Thanh Thiên chắc chắn cũng thích cô ấy, tôi ôm mặt học kiểu cười của Ôn Nhã Gia nhưng lại thấy rất khó coi.
Có lẽ ngoài việc sinh cho Cố Thanh Thiên hai đứa con thì tôi không còn gì có thể sánh bằng Ôn Nhã Gia nữa, thế thì tôi còn cưỡng cầu gì?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Cố Thanh Thiên đã trở về, nghe thấy tiếng cửa mở, tôi quay lại liền thấy anh đang ôm Niếp Niếp bước vào, khóe miệng hơi kéo lên khiến cả khuôn mặt anh trở nên dịu dàng.
“Mẹ!” Niếp Niếp vừa nhìn thấy tôi liền hét lên.
Tôi vội vàng đứng dậy liền bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Cố Thanh Thiên: “Em trốn vào góc này làm gì? Sao không xuống dưới trông con?”
Không ngờ anh vẫn chưa biết!
Tôi ôm lấy Niếp Niếp hôn con bé một cái rồi mới cười đáp: “Hôm nay anh về sớm thế?”
“Mẹ anh bắt anh về sớm, em biết bà ấy lại muốn làm gì không?” Cố Thanh Thiên hỏi.
“Không có gì, nhà có khách thôi.” Tôi không dám nhìn anh, chỉ ôm Niếp Niếp tới phòng đồ chơi của bé, “Đó là một cô gái tên Ôn Nhã Gia, nghe bảo là con gái nuôi của bác, bác nói để cô ấy ở đây mấy ngày.”
Sau lưng dường như có tiếng động gì đó, tôi chỉ xem như không thấy, sau khi nói xong quay người lại mới phát hiện không còn ai nữa.
Tay bất giác nắm chặt, Niếp Niếp bị đau la lên: “Đau! Mẹ ơi! Đau!”
Tôi giật mình vội thả lỏng tay, trên cánh tay trắng mềm của Niếp Niếp xuất hiện một vết đỏ.
Cố kiềm chế nỗi đau như xé trong lòng, tôi thổi thổi cho con bé, “Thổi thổi nè, không đau, là mẹ không tốt, mẹ làm đau Niếp Niếp rồi, mẹ xin lỗi Niếp Niếp nha, được không nào?”
“Kêu xong hết rồi, không đau nữa.” Niếp Niếp cười khúc khích nói.
Tôi rất hy vọng tôi có thể đơn giản như con bé, khi đau đớn chỉ cần hét lên, thổi vài cái là hết đau.”
“Niếp Niếp, con ngồi đây chơi đồ chơi ngoan nhé? Mẹ đi đón em về.” Tôi dịu dàng nói.
“Dạ, Niếp Niếp chờ em về chơi chung.” Niếp Niếp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cười với tôi.
Tôi hôn lên trán con bé rồi đi ra ngoài, vừa đi tới cầu thang liền nhìn thấy Cố Thanh Thiên nhảy hai ba bậc thang chạy lên: “Cô ấy đâu?”
“Cái gì?” Tôi kiềm chế nỗi đau trong lòng mỉm cười với anh.
“Ôn Nhã Gia! Em nói là cô ấy tới phải không? Sao anh không thấy?” Cố Thanh Thiên thở gấp nói, đại khái vì chạy lên xuống lầu quá nhanh nên mới thở hồng hộc như vậy.
Tôi vẫn giữ nụ cười, chỉ tay về phía phòng Ôn Nhã Gia, “Bác cho cô ấy ở phía bên đó, nãy còn đang sắp xếp lại đồ đạc, giờ có lẽ đã nghỉ ngơi rồi.”
Cố Thanh Thiên lập tức chạy sang đó, tôi đứng ngay cầu thang dõi theo bóng anh, nhìn anh bước đến trước phòng của Ôn Nhã Gia, giơ tay lên rồi khựng lại mấy phút, sau đó lại hạ tay xuống.
“Sao thế?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Không nghe tiếng động gì bên trong, có lẽ đã nghỉ ngơi rồi, anh không muốn làm phiền cô ấy.” Cố Thanh Thiên thản nhiên đáp, nhưng tôi lại bắt được một tia hoảng loạn trong ánh mắt anh.
Anh sợ! Không, không phải sợ, mà là yêu nhiều lo nhiều…
Bốn chữ này càng khiến tôi đau đớn, nhưng tôi lại phải cố gắng mỉm cười, mỉm cười như từ trước tới giờ.
“Thế à? Thế anh đợi đi, tới bữa tối cô ấy sẽ xuống thôi.” Tôi nhẹ giọng nói, “Vậy em xuống trước bế bé Trạch Khôn lên, Niếp Niếp muốn chơi với em trai.”
“Ừ, em đi đi.” Cố Thanh Thiên như mất hồn xua tay bảo tôi.
Tôi không biết đã xuống lầu thế nào, chỉ cảm giác chân như bước trong vũng lầy, mãi tới khi nhìn thấy Trạch Khôn đầu tôi mới tỉnh táo lại một chút.
Cố Hồng Minh mỏi mệt ngồi trên ghế sô pha, từ lúc ông ấy xuất viện về tới nay thường hay bị mệt, nhưng Trạch Khôn vẫn đang quậy phá bên cạnh ông ấy, tôi vội chạy tới ôm bé lên xin lỗi: “Bác Cố, Trạch Khôn nghịch quá làm phiền bác rồi.”
“Cháu tôi muốn nghịch thế nào thì nghịch.” Cố Hồng Minh nhắm mắt nói.
Ông ấy luôn nói chuyện như thế, tôi cũng đã quen từ lâu.
“Thế cháu mang Trạch Khôn lên lầu, bác nghỉ sớm đi ạ.” Tôi chào ông ấy rồi ôm bé đi.
Lúc lên lầu tôi mới phát hiện Cố Thanh Thiên vẫn đang đứng ở hành lang, tuy nhìn như bình tĩnh nhưng tôi nghĩ tâm trạng anh ấy bây giờ có lẽ đang rối bời, từ cách anh đi qua đi lại trên hành lang là có thể thấy được.
“Cố Thanh Thiên, anh cứ về phòng nghỉ trước đi, em nghĩ cô Ôn phải một lúc nữa mới dậy.” Tôi nhẹ giọng nói.
Cố Thanh Thiên gật đầu, ôm lấy Trạch Khôn rồi cùng tôi bước vào phòng.
Niếp Niếp nhìn thấy tôi đón Trạch Khôn tới liền mừng rỡ chạy lại, Trạch Khôn cũng vui vẻ mắt sáng rỡ ôm lấy cánh tay chị gái, hai đứa bé chập chững đi tới đống đồ chơi của chúng.
Lúc này Cố Thanh Thiên đột nhiên thở dài: “Hai đứa đều biết đi rồi, vốn dĩ không cảm thấy gì, giờ nhìn chúng lại thấy thời gian sao trôi nhanh quá, Đồng Kha Kha, chúng ta quen biết cũng hơn hai năm rồi phải không?”
Lòng tôi chùng xuống, gật nhẹ đầu đáp: “Ừ…”
“Thật không ngờ anh lại có thể sống chung với người như em suốt hai năm,” Cố Thanh Thiên nỉ non.
“Đúng thế, không ngờ được.” Lòng tôi thắt lại, chậm rãi nói, “Nói tới em cũng rất lâu rồi không về nhà, em muốn đưa hai đứa về thăm bố mẹ, bố mẹ em còn chưa thấy Trạch Khôn.”
“Em muốn về nhà?” Cố Thanh Thiên ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, “Em cũng là người có nhà, đương nhiên muốn về rồi, đúng rồi, em trai em giờ như thế nào rồi.”
Em trai tôi không muốn gặp tôi, vì thế cứ cách một khoảng thời gian, Cố Thanh Thiên sẽ nói với tôi tình hình em tôi hiện nay, điều may mắn là nó không gây chuyện, dường như công việc cũng thuận buồm xuôi gió.
“Cậu ta vẫn ổn.” Cố Thanh Thiên lơ đễnh trả lời, sau đó tâm trạng có chút bất an đứng bật dậy, “Anh xuống lầu đã, em trông con đi.”
“Ừ.” Tôi cười dịu dàng.
Cố Thanh Thiên bỗng nghi ngờ nhìn tôi, “Đồng Kha Kha, em không sao chứ?”
Tôi giật mình, còn tưởng bị anh nhìn ra.
“Không sao, em bị gì à?” Tôi ôm mặt hỏi.
Anh lắc đầu: “Không có gì, chỉ thấy có chỗ nào đó lạ lạ nhưng không biết là chỗ nào.”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi.” Tôi thở