Lưu Vũ Thần nghe cô nói thế củng nở nụ cười ôn hòa đáp.
" Thì ra cậu củng có sở thích như thế này đấy ? Thật sự rất trùng hợp !"
Thật ra lần này Diệp Cơ Uyển không biết chương trình này là của Lưu Vũ Thần , sở dĩ cô tham gia chỉ là thấy rất có đam mê với bộ môn hội họa này nên đã nhờ ba mình giới thiệu cho một người bạn lâu năm.
Mà người trung niên bên cạnh chính là bạn lâu năm của ba Diệp Cơ Uyển nên hai người mới hòa thuận như thế.
Mà người đang ông trung niên kia thấy hai người thân mật như thế lại vui vẽ nói.
" Nếu như hai người đã thân thiết như thế thì chuyện hợp tác này càng dễ thành công hơn rồi ! Đây là hợp đồng hai người xem thử có điều gì muốn chỉnh sửa hay không ? Nếu không thì chúng ta đều ký vào mỗi người giữ một bản !"
Nói xong người đàn ông trung niên lại đưa hợp đồng trên trước mặt hai người , theo thói quen hai người liền nhanh chòn nhận lấy chú tâm đọc kỹ một lác lâu rồi cùng nhau đặt bút ký.
Sau khi ký xong người đàn ông trung niên kia đứng dậy mà nói.
" Nếu xin lỗi , có việc nên rời đi trước ! Không làm phiền những người trẻ tuổi tâm sự nữa ! Chào hai người !"
Lưu Vũ Thần và Diệp Cơ Uyển thấy như thế liền đứng dậy chào đáp lễ người đàn ông trung niên kia lại nhanh chóng bước đi khuất tầm mắt hai người.
Diệp Cơ Uyển lại chậm rãi ngồi xuống phía trước đối diện với Lưu Vũ Thần mà mở miệng hỏi.
" Vũ Thần , mình nghe nói chi nhánh tập đoàn của chú Hạo ở nước ngoài đang tuyển những người như cậu ! Không biết hết học kỳ này cậu có đi ra đó phát triễn hay không ?"
Đương nhiên người tên Hạo mà Diệp Cơ Uyển vừa nói đó chính là vị đàn ông trung niên lịch sự khi nảy , mà thấy cô hỏi như thế Lưu Vũ Thần chẳng e ngại gì mà đáp.
" Mình còn đang suy nghĩ vẫn chưa biết bản thân quyết định như