Cảm giác bị mãnh thú rình rập, Khương Lê run một cái.
Quả nhiên là khí chất của người nuôi loại thú dữ như thỏ tai cụp.
Cậu ta đành phải khen ngợi: "Nhưng mà vẫn đáng yêu."
Ngu Hàn Sinh mới chịu dời mắt.
Khương Lê thở phào, sau đó bắt đầu lo lắng cho Tạ Kiều.
Cậu ta nhớ không nhầm thì người đàn ông trước mặt chính là anh bạn trai ôm Tạ Kiều quang minh chính đại hôm bữa.
Cậu ta không dám tưởng tượng đến cuộc sống dầu sôi lửa bỏng của Tạ Kiều, không chỉ có một anh bạn trai hằm hè đáng sợ, mà mỗi ngày còn phải ở chung với một con thỏ tai cụp thích gặm cỏ non.
Nghĩ đoạn, cậu ta nhắn tin cho Tạ Kiều.
Tạ Kiều hồn nhiên để Ngu Hàn Sinh bế trên tay, là con thỏ tai cụp cao nhất tộc thỏ tai cụp, vậy mà nguyên hình lại chẳng hề nhận được sự tôn trọng đáng có, Khương Lê là người đầu tiên tán dương nguyên hình dũng mãnh của cậu.
Cậu vẫn muốn nghe thêm mà Ngu Hàn Sinh lại ôm cậu lên xe mất.
Phương Hòa ngồi nghỉ ngơi trên ghế trước, thấy chỉ có mình Ngu Hàn Sinh tiến tới: "Sếp có thấy Kiều Kiều đâu không?"
Thỏ tai cụp lớn cỡ bàn tay lập tức vùi đầu vào ngực người đàn ông, hiển nhiên không muốn toàn công ty đều biết mình là một con thỏ tai cụp.
Ngu Hàn Sinh liếc nhìn thỏ tai cụp núp trong ngực mình một cái, rũ mắt nói: "Về trước rồi."
Phương Hòa có hơi sửng sốt, nhưng không hỏi thêm nhiều, anh ta còn bận chuyện ở Biên thành, đến sân bay là vội xuống xe, trước khi xuống bỗng liếc thấy ba lô Tạ Kiều còn ở ghế sau: "Để tôi đưa về cho Kiều Kiều vậy."
"Không cần."
Như hiểu rõ ánh mắt ngờ vực của Phương Hòa, Ngu Hàn Sinh còn hiếm thấy mà nhắc một câu: "Tôi mang về cho cậu ấy."
"Vậy làm phiền tổng giám đốc Ngu rồi."
Phương Hòa lo lắng xuống xe, cũng nhắn tin cho Tạ Kiều.
Tài xế chở Ngu Hàn Sinh đến khách sạn, vào phòng, thỏ tai cụp trên tay Ngu Hàn Sinh nhảy xuống sàn nhà, tung tăng vào phòng vệ sinh biến trở lại hình người.
Cậu lấy điện thoại từ ba lô, thấy có vài tin nhắn mới.
Tin nhắn sớm nhất là của Khương Lê.
----- anh Tạ, tuần này anh có rảnh thì đến nhà em chơi, bà ngoại em nấu ăn giỏi lắm, anh đến bí mật nha, đừng để bạn trai anh biết, làm một chuyến thư giãn, coi nhà em như một nhà khác của anh
Tạ Kiều: ... Trước tiên, tôi phải có một người bạn trai cái đã
Kế đó, nếu không phải có cả người nhà Khương Lê, thì giọng điệu này sao cứ giống nhắn tin vụng trộm
Sách sưu tầm bỗng nhảy khỏi ba lô, viết chữ.
----- cậu ta là nhúm cỏ to gan nhất ta từng thấy đó, mời cả thiên địch đến nhà ăn cơm, không sợ người ta ăn hết cả nhà mình à?
Tạ Kiều: ??!!
Chẳng trách từ lần đầu gặp mặt Khương Lê đã cạnh khóe cậu rồi, thì ra là nhúm cỏ, nghĩ lại cũng thấy giống bầy cỏ nhỏ ríu rít ở trại chăn nuôi thật.
Vậy nên để tránh xảy ra thảm án diệt môn, Tạ Kiều khéo léo từ chối lời mời của Khương Lê.
Cậu mở tin nhắn tiếp theo, là của Phương Hòa gửi đến.
----- Kiều Kiều về đến nhà chưa em?
Cậu lập tức đáp.
----- sắp rồi ạ.
Sau khi chắc chắn cậu vẫn an toàn, Phương Hòa lại chia sẻ liên tiếp các bài báo trên tài khoản công khai, nào là [dũng cảm nói không với quy tắc ngầm], [không có đường tắt đến với thành công], hay [chuẩn bị cho một cuộc sống có ý nghĩa]...
Tạ Kiều câm nín, lập tức hiểu Phương Hoà đã nghĩ nhiều, nhưng Phương Hòa không nói rõ, làm cậu cũng khó thanh minh, chỉ đành tắt điện thoại.
"Hôm nay cảm ơn tổng giám đốc Ngu nhiều ạ."
Cậu vừa cảm ơn Ngu Hàn Sinh vừa xốc ba lô lên vai: "Em ra sân bay trước, chúc buổi hội nghị ngày mai của anh diễn ra suôn sẻ, hẹn gặp lại."
Ngu Hàn Sinh ngồi trên ghế, bỗng ngừng tay đánh máy, hờ hững hỏi: "Cậu muốn đi đến vậy sao?"
Tạ Kiều khựng lại, Ngu Hàn Sinh nói rất tự nhiên, khiến cậu vô cớ cảm giác... bọn họ đã quen thân từ trước.
Tuy nhiên cậu vẫn mở cửa: "Mai em còn phải về công ty phát sóng trực tiếp nữa."
Ngu Hàn Sinh không nói gì thêm.
Tạ Kiều kìm nén cảm giác bất thường, khoác ba lô ra cửa, nhưng vừa bước được một chân, cậu đã thấy thi trành ngọ nguậy lúc nhúc cuối hành lang, ngẩng đầu xem kỹ thì thi trành chi chít đã biến mất sạch sẽ.
Chỉ còn vệt đen dài kéo lê trên đất, và một khối sương xám lơ lửng giữa không trung.
Tạ Kiều đóng sầm cửa lại, không dám bước ra ngoài.
Cự xà không lấy gì làm kinh ngạc.
"Tổng giám đốc Ngu, em có thể ngủ với anh một đêm không?" Tạ Kiều mới vừa rồi còn quyết chí ra đi, nay đã ấp úng nói.
"Tùy."
Ngu Hàn Sinh đáp.
Tạ Kiều không hiểu 'tùy' là được hay không được, chắc là được chứ phải không?
Buổi tối tắm xong, cậu tự giác nằm rúm ró trên chiếc sofa có phần chật chội so với bản thân, đắp áo khoác nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng trước mặt bị bóng ai ập xuống.
Cậu mở mắt, Ngu Hàn Sinh đã đến cạnh sofa từ lúc nào, bóng đen bao trùm lấy cậu, hơi thở mạnh mẽ tràn trong không khí, trực giác của cậu không ngừng cảnh báo nguy hiểm.
Cậu còn chưa kịp làm gì, Ngu Hàn Sinh đã bế ngang cậu lên, người cậu hẫng một cái, chỉ đành bám chặt vai hắn.
"Tổng giám đốc!"
Tim cậu đập thình thịch đầy lo lắng, mạnh đến mức chỉ thiếu chút nữa là vọt ngay ra ngoài lồng ngực: "Cho em xuống, có chuyện gì mình bình tĩnh nói được không?"
Ngu Hàn Sinh phớt lờ cậu, một mực ôm cậu đến bên giường, ném phắt cậu lên, sau đó một tay tháo cà vạt, để lộ yết hầu bị che đi dưới cổ áo sơ mi.
Tạ Kiều lập tức nín thở, không ngờ Ngu Hàn Sinh chỉ thay đồ ngủ, ngả lưng bên cạnh cậu, rồi tắt đèn đi ngủ.
Trong bóng tối, hắn nói: "Có thể ngủ một đêm."
Tạ Kiều ngớ người hồi lâu, mới nhận ra đây hẳn là câu trả lời cho câu hỏi có thể ngủ với Ngu Hàn Sinh một đêm không của cậu, tổng giám đốc Ngu quả là một người vừa ngạo mạn vừa trong nóng ngoài lạnh, nghĩ đến đây cậu cũng thoáng nhẹ lòng.
Với cả vóc người siêu đẹp.
Cậu bỗng nhớ lại hình ảnh Ngu Hàn Sinh vừa thay quần áo, gò má trắng nõn ửng hồng.
Mà, phải là hoàn hảo mới đúng.
*
Ngày hôm sau, Tạ Kiều tỉnh giấc trong lòng Ngu Hàn Sinh, rõ ràng cậu vẫn luôn ngủ rất đàng hoàng nghiêm chỉnh, không hiểu lần này ngủ nghê thế nào mà lại lăn vào lòng Ngu Hàn Sinh luôn nữa.
Hai người dính sát nhau, người đàn ông siết chặt vòng eo cậu, cậu cố sao cũng không vùng ra nổi, chỉ đành hóa nguyên hình nhảy xuống giường.
Hôm nay cậu phải về Biên thành rồi.
Thỏ tai cụp đứng trước cửa mà không dám mở, cục lông tròn xù cảm thấy thật là nhụt chí, lại thêm cả bệnh ườn buổi sáng nữa.
Nhưng hôm nay Ngu Hàn Sinh phải tham gia hội nghị chuyên ngành, danh sách đã được ấn định trước, chắc chắn là cậu không thể theo cùng.
Thế rồi cậu chợt liếc thấy túi áo vest treo trên móc quần áo, lại cúi đầu nhìn cơ thể của mình, nảy ra một