Cát Tường đồng ý gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, Mạnh Hùng vui mừng hẹn tuần sau sẽ dẫn cô đi làm quen với các thành viên còn lại.
Sau đó hai cô gái cùng nhau về nhà, túi bánh trái chưa ăn hết đều được An Khanh xung phong mang về xử lý.
Cát Tường thấy vậy cũng chẳng ý kiến gì.
Trên đường về, An Khanh nhắc nhở Cát Tường: "Mai nhớ đến nhà mình nhé, đừng có quên đấy."
Lúc này Cát Tường mới nhớ ra mình có hẹn với An Khanh đến học ôn cuối tuần.
Cô chỉnh lại dây cặp ba lô đeo trên người, mở miệng: "Mai cậu đến nhà mình đi."
Cô không biết nhà An Khanh ở đâu, sợ bị nghi ngờ nên mới đề nghị.
"Ý, bình thường cậu ngại người khác đến nhà mình lắm mà.
Sao hôm nay chủ động thế?" An Khanh thuận miệng hỏi, nhưng mà sau đó cô nàng lập tức vui vẻ: "Không thành vấn đề, nhà cậu hay nhà mình đều như nhau.
Mai nhớ tiếp đón bổn cô nương đấy nhé."
"Ừm, tiếp đón bằng đề thi chịu không?" Cát Tường hiếm khi lên tiếng trêu chọc.
Hai cô gái vừa đi vừa cười, không mất bao lâu đã về đến nhà.
Cát Tường chào tạm biệt An Khanh rồi đẩy cửa vào căn nhà vắng vẻ.
Bảy giờ tối, cô vào phòng bếp định nấu tạm gì đó ăn thì phát hiện có lọ tương và chai xì dầu đã hết.
Bất đắc dĩ, Cát Tường đành phải xỏ dép lê thân ra ngoài mua thêm.
Trước khi ra ngoài, cô kiểm kê lại một lượt những đồ dùng đã và sắp hết trong sinh hoạt hằng ngày, để tiện mua một thể.
Trong túi nguyên chủ có sẵn tiền mặt dư dả, nên Cát Tường không cần lo lắng.
Cô khóa cửa cẩn thận, kéo chiếc mũ liền áo lên che đỉnh đầu, đeo khẩu trang rồi đi tới tiệm tạp hóa gần đây.
Cửa hàng bách hóa này giống như một siêu thị thu nhỏ, mặt hàng rộng rãi đầy đủ.
Cát Tường mở cửa vào thấy hai nhân viên trong tiệm.
Một người nhìn thấy cô thì cúi người nở nụ cười lịch sự tiếp đón, còn nhiệt tình hỏi thêm cô cần mua đồ gì.
Cát Tường lễ phép từ chối, cô lấy chiếc xe đẩy hàng ra, thong thả hướng tới một kệ hàng trong đó.
Ở phía trước đỉnh đầu mỗi kệ đều đề biển ghi theo chủ đề để khách dễ thấy.
Không cần ai chỉ dẫn, Cát Tường đã nhanh chóng tiến vào kệ chuyên để các lọ gia vị.
Cô lướt một lượt, thuận tay lấy lọ tương và chai xì dầu.
Rồi cúi người lấy chai dầu ăn thay thế cho dầu ăn sắp hết trong nhà mình.
Lúc đi qua kệ để hộp sữa, Cát Tường dừng lại một lúc.
Cô giương mắt nhìn lốc sữa đặt ở vị trí cao nhất, suy nghĩ một lát rồi quyết định mua.
Với chiều cao hiện tại của cô thì không khó lấy, chỉ là phải cố sức mới nâng tay được.
Trong lúc tập trung lấy đồ, Cát Tường không cẩn thận nhích người đụng lưng phải một người khác.
Cô hơi giật mình rồi quay người sang, mở miệng muốn xin lỗi.
Nhưng khi thấy người trước mặt, lời xin lỗi lại đổi thành ngạc nhiên: "Anh Tuấn?"
"Ừm?" Anh Tuấn nhất thời chưa nhận ra là ai.
Đến khi thấy đôi mắt có phần quen thuộc của cô dưới lớp khẩu trang và chiếc mũ kín đáo, anh mới ồ lên một tiếng, cười nói: "Cát Tường à?"
Cậu hơi bất ngờ khi trùng hợp gặp được Cát Tường ở đây, rõ ràng bọn họ mới chỉ tách ra chưa được ba tiếng.
Anh Tuấn nhìn tư thế Cát Tường, rồi nhìn lốc sữa bị xê xích trên hàng cao nhất chưa được lấy xuống, cậu mỉm cười lấy lốc sữa đó giúp Cát Tường, trêu: "Em cao vậy rồi vẫn cần uống sữa à?"
Cát Tường cảm ơn nhận lấy lốc sữa từ tay Anh Tuấn, nhưng cô không trả lời câu hỏi của cậu mà trái lại chuyển đề tài khác: "Nhà anh gần đây sao?"
Tiệm tạp hóa này tuy lớn nhưng nằm ở góc khuất, chỉ thuận tiện cho những người sống ở phụ cận xung quanh.
Anh Tuấn xuất hiện ở đây chứng tỏ nhà cậu cách không xa.
"Ừ, từ đây đi bộ vài bước chân là tới nhà anh.
Thế nào? Muốn qua nhà anh chơi không?" Anh Tuấn vẫn mỉm cười nhìn Cát Tường.
Không biết nếu để đám bạn chơi chung nghe thấy Anh Tuấn ngỏ lời mời với một đứa con gái thì có bị kinh hãi sốc tâm lý không.
Vì trước giờ Anh Tuấn đều giữ khoảng cách xa nhất có thể với người khác giới.
Chớ nói chi là thái độ thân thiện chủ động bây giờ.
Nhưng thực tế chính bản thân Anh Tuấn cũng không biết mình xuất phát từ suy nghĩ gì, có lẽ là thưởng thức khi thấy tài năng trước đó của cô, khiến cậu mặc định cho rằng Cát Tường không giống với những cô gái khác.
Cát Tường không nghe ra vấn đề gì, đơn giản cô chỉ nghĩ là Anh Tuấn thuận tiện hỏi thăm nên trả lời thật: "Để hôm khác đi ạ." Còn hôm khác là hôm nào thì không biết.
Anh Tuấn cũng không thất vọng.
Vốn là anh buột miệng hỏi ra, bây giờ nghĩ lại thấy mình đột ngột mời con gái người ta là không nên.
Vì vậy khi nghe cô từ chối thì không bất mãn, còn khẽ thở ra nhẹ nhõm.
Hôm