An Khanh trải qua một ngày chủ nhật đầy nhạt tẻ ở nhà Cát Tường.
Nói rõ là ôn tập, ấy vậy mà chỉ nghiêm túc được chưa đến hai tiếng, thời gian còn lại không phải ngủ lăn quay thì cũng là chơi game giết thời gian.
Ngay cả bữa trưa cũng là gọi đồ ăn ngoài.
"Rốt cuộc cậu đến đây để học hay để giải trí?" Cát Tường không nhịn được, duỗi tay chọt người nào đó đang nằm ườn trên sô pha xem ti vi.
Đối phương chẳng buồn nhúc nhích phản ứng, trái lại cô nàng chớp chớp mắt kinh ngạc nhìn Cát Tường: "Tường, cậu thay đổi rồi!"
"Hử?" Cát Tường nhướng mày, đột ngột thay đổi đề tài làm cô chưa kịp phản ứng.
Nhưng giây sau cô đã hiểu ý An Khanh, mặt mày bình tĩnh nhìn cô nàng.
Người nào đó vẫn không chịu ngồi dậy tử tế, hai tay làm bộ ôm tim đầy tổn thương: "Tường đáng yêu dễ thương vô đối bay đâu mất rồi, cậu mau trả Tường của mình về đây!"
Thấy cô bạn bắt đầu có xu thế lải nhải, Cát Tường quay lưng không quan tâm.
Ở đây xàm xí quá lãng phí thời gian, cô sải bước vào phòng tính định làm nốt bộ đề toán.
"Ơ?" An Khanh ngạc nhiên nhổm người dậy, gọi với theo: "Nè, cậu định bỏ mặc mình đó hả?"
Lúc này Cát Tường đã vào phòng mình, lỗ tai tự động có chọn lọc bỏ qua tiếng nói của người nào đó ngoài phòng khách.
Tư thế ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy đôi mắt Cát Tường đầy vẻ mờ mịt nhìn những con số nhảy nhót trên trang giấy.
"Nè!" Sau lưng không biết từ lúc nào vang lên tiếng nói của An Khanh.
Cô nàng đi tới ngồi bên mép giường, chống cằm nhìn Cát Tường xoay bút suy nghĩ, thình lình lên tiếng: "Cậu biết chơi bóng rổ hồi nào vậy?"
Vấn đề này vẫn lấn cấn trong đầu An Khanh từ hôm qua đến giờ.
Cô ấy là bạn thân Cát Tường từ hồi cấp một, chưa từng thấy Cát Tường thích vận động thể thao, huống chi nghe Mạnh Hùng nói rằng kỹ thuật chơi bóng rổ của Cát Tường rất điêu luyện.
Thậm chí còn đánh ngang sức với Anh Tuấn.
Trước kia còn nghĩ là Cát Tường thích Anh Tuấn mới chơi bóng rổ, nhưng nghĩ lại thấy hơi miễn cưỡng.
Anh Tuấn là hotboy trường, mặt nào cũng đều giỏi.
Cậu ta không đặc biệt đam mê bóng rổ, nên cũng chẳng thể tạo thành lý do động lực để Cát Tường chơi môn này.
Nghĩ lại khí chất Cát Tường chơi bóng, ánh nắng chiều tà phủ lên khiến toàn thân cô như được bao bọc bởi hào quang vàng nhạt.
Âu cũng là lần đầu tiên An Khanh nhìn thấy một Cát Tường hoàn toàn thu hút nổi bật giữa đám đông.
Nếu bảo An Khanh thích Cát Tường của ngày xưa hay của bây giờ, An Khanh sẽ không chần chừ chọn vế sau.
Cô nàng còn nghĩ đây mới là Cát Tường, một viên ngọc đã bị phủ bụi lâu năm đang tỏa sáng.
Giọng điệu An Khanh hiện tại không phải trêu đùa mà là nghiêm túc, nên Cát Tường mới quay đầu nhìn đối phương rồi nói: "Không cần ngạc nhiên, vì tính cách mình vốn thế."
Cát Tường không nói dối, đây là tính cách vốn có của cô chứ không phải nguyên chủ.
An Khanh có hỏi thêm thì cũng chỉ nhận được một câu trả lời như vậy thôi.
Mấy ngày nay không phải cô không cảm nhận được ánh mắt khác lạ của người ngoài khi nhìn mình, nhưng Cát Tường mặc kệ.
An Khanh cứ ngỡ Cát Tường phải giải thích gì đó, hoặc là nói lên vài câu triết lý thay đổi cuộc đời, ai dè lại là câu nói cũng như không.
Cô nàng không tiếp tục hỏi sâu nữa, tròng mắt xoay chuyển chợt hỏi sang đề tài khác, hóng hớt: "Cậu tiếp cận được crush rồi?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Đồng thời An Khanh còn bật ngón tay cái khen Cát Tường.
"Ừ." Cát Tường không phủ nhận.
Nguyên chủ thích Anh Tuấn từ trước, cô cũng thuận thế nương theo giải thích hợp lý này, đỡ phải tốn công suy nghĩ.
"Cố lên, mình chờ tin tốt của cậu!" An Khanh vui mừng thay bạn, lập tức vỗ mạnh vào vai Cát Tường hai cái.
Tuần mới bắt đầu, nắng ấm len lỏi chiếu xuống giữa thời tiết giá lạnh.
Hôm nay không có tiết kiểm tra, Cát Tường gian nan vượt qua thêm một ngày.
Cuối chiều, cô không đi về cùng An Khanh như thường lệ.
Vừa ra khỏi cổng trường, Cát Tường rẽ vào thư viện gần đây.
Diện tích thư viện không lớn, nhưng được cái yên tĩnh.
Xung quanh được bao phủ bởi cây cối sân vườn tạo cảm giác thư giãn thoải mái.
Không gian bên trong được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Ngoại trừ không có nhiều sách đa dạng phong phú, nhưng lại là nơi rất thích hợp để học tập.
Nhược điểm của thư viện này là vị trí khó tìm, Cát Tường biết được là nhờ An Khanh đề xuất.
Cho nên rất bình thường khi bên trong không có mấy ai.
Cô gửi địa chỉ cho Anh Tuấn, sau đó chọn lấy chỗ ngồi cuối cùng gần bệ cửa sổ.
Từ góc độ này có thể nhìn ra đường lớn bên ngoài.
Bịch!
Có tiếng đồ vật đặt xuống mặt bàn.
Cát Tường cúi đầu nhìn, phát hiện trước mặt mình là một hộp sữa.
Cô nghi ngờ thuận theo bàn tay chưa thu hồi, giương mắt lên thấy Anh Tuấn đứng bên cạnh từ bao giờ.
Hiệu ứng ánh sáng chói lòa chưa giảm bớt rọi xuống đầu Anh Tuấn, khiến người ta phải chớp mắt mấy lần.
Kế tiếp Cát Tường nghe thấy giọng nói mềm mỏng của cậu: "Em đến lâu chưa?"
Cát Tường lắc đầu, chỉ chỉ hộp sữa trên bàn: "Cái này cho tôi sao?"
"Ừm, đoán là em chưa ăn uống gì