Bữa cơm này diễn ra một cách rất kỳ quái.
Ai cũng không nói chuyện.
Cả nhà Phùng Tuần sợ sệt, kinh hồn táng đảm, mấy lần muốn xin lỗi Mã Hải, nhưng Mã Hải hoàn toàn không quan tâm.
Cả nhà Trương Tinh Vũ thì tràn đầy nghi ngờ.
Chỉ có Lâm Chính là hiểu rõ trong lòng.
Lúc này Mã Hải chạy tới đây hơn phân nửa là vì bên phía Hạ Thu Ân đã có động thái.
Nhà họ Hạ ở Yên Kinh muốn động nhà họ Mã đúng là không cần tốn công sức, Mã Hải cùng đường mới qua đây cầu xin Lâm Chính tha thứ.
Ăn cơm xong, Mã Hải và Lâm Chính ra chỗ ban công.
“Cậu Lâm, dù có thế nào, xin cậu hãy cứu nhà họ Mã tôi”, Mã Hải khóc lóc nói.
“E là tôi không giúp được ông.
Năm xưa bảo vệ tôi là ý của nhà họ Hạ, nhưng Mã Phong cố chấp muốn động vào tôi, đó chẳng khác nào vả vào mặt nhà họ Hạ.
Người muốn diệt Mã Hải ông không phải Lâm Chính này, mà là nhà họ Hạ”.
“Tôi biết, nếu cậu Lâm bằng lòng mở lời, ít nhất nhà họ Mã tôi còn có thể giữ được một hơi thở!”, Mã Hải kích động nói: “Tôi sẵn lòng dâng một nửa cổ phần của Tập đoàn Đông Quang cho cậu, xin cậu ra tay cứu giúp nhà họ Mã tôi!”.
Lâm Chính nghe vậy, cười nhạt nói: “Chủ tịch Mã, ông cũng hào phóng thật, làm vậy thì ông có thể trói tôi trên chiến xe của ông.
Ông muốn lợi dụng tôi để móc nối quan hệ với nhà họ Hạ đúng không?”.
Mã Hải kinh hoảng, vội vàng xua tay: “Không không không, cậu Lâm, Mã Hải đâu dám.
Dù có cho Mã Hai một vạn lá gan cũng không thể…”.
“Vậy tôi ngửa bài nhé”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi không giúp được ông!”.
Mã Hải như bị sét đánh.
“Nhưng, nếu tên của Tập đoàn Đông Quang các ông mang họ Lâm, có lẽ vẫn còn cứu được”, Lâm Chính lại bổ sung một câu.
Hơi thở của Mã Hải run rẩy, lập tức hiểu ý của Lâm Chính.
Chốc lát sau, ông ta cúi người xuống.
Lâm Chính không giữ Mã Hải.
Mã Hải đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng trước khi đi ông ta còn liếc nhìn Phùng Gia Thiên.
“Ngày mai cậu không cần đi làm nữa”, Mã Hải bỏ lại câu đó rồi đẩy cửa rời đi.
“Chủ tịch Mã! Chủ tịch Mã!”.
Phùng Gia Thiên hoảng hốt vội vàng đuổi theo, nhưng vô ích.
“Sao lại như vậy? Lâm Chính, cậu phải giúp anh họ cậu chứ!”.
Tiếu Xuân Nam như người mất hồn, sợ đến mức mặt không còn sắc máu, túm lấy tay Lâm Chính gào lên.
“Xin lỗi, tôi chỉ là người làm công, chỉ quen biết với những người chẳng ra gì.
Người vừa rồi không thân với tôi cho lắm.
Dì à, dì tìm lầm người rồi”, Lâm Chính rút tay ra, thản nhiên nói: “Nếu anh Phùng thật sự không tìm được việc thì có thể liên hệ với tôi, tôi có thể sắp xếp cho anh một công việc tạp vụ làm”.
“Cậu…”, Phùng Tuần tức phát run.
“Lâm Chính, cậu thật sự tuyệt tình như vậy sao?”, Tiếu Xuân Nam tức giận.
Lâm Chính không bảy tỏ cảm xúc gì.
“Tiểu Vũ! A Quảng!”.
Tiếu Xuân Nam vội vàng nhìn sang phía Trương Tinh Vũ.
Nhưng lúc này không ai lên tiếng.
“Được, được lắm! Cả nhà các người nhớ đấy cho tôi!”.
Tiếu Xuân Nam tức giận xì khói, kéo theo Phùng Tuần và Phùng Gia Thiên đóng sầm cửa rời đi.
“Đi nhé, không tiễn!”.
Trương Tinh Vũ hét lớn.
“Đã!”.
Thấy cả nhà đó rời đi, Trương Tinh Vũ đóng cửa lại, thở phào: “Cả nhà đó thật xấu xa, chạy đến nhà chúng ta làm mưa làm gió đã đành, lại còn nhắm vào con gái cưng của mẹ! Không thể tha thứ!”.
“Nếu bọn họ chỉ đến khoe khoang, có lẽ con sẽ giúp bọn họ.
Nhưng bọn họ có mục đích bất chính, nhắm