Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Làm xong, Nam Sơ nhìn đồng hồ, chưa đến mười giờ.

Anh rút thời gian.

Lâm Lục Kiêu dựa vào đầu giường hút điếu thuốc, cô làm tổ trong ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, tay đặt trên ngực anh chọc chọc, ý muốn tạo ra vết, nhưng anh cơ bắp khỏe mạnh, không giống cô, bị làm cho cả người toàn xanh xanh tím tím.

Đặc biệt là đầu vai.

Nam Sơ tiếc nuối nhìn đầu vai trắng nõn của mình: “Không thể mặc đồ hở rồi...”

Lâm Lục Kiêu nghe vậy, cúi đầu lườm cô một cái, nhả khói, nói: “Mùa đông rồi em không sợ lạnh?”

“Mấy ngày nữa có một buổi tiệc, tất cả mọi người mặc lễ phục, chẳng lẽ chỉ một mình em quấn thành bánh chưng sao?”

“Bánh chưng có cái gì không tốt? Giữ ấm.”

Anh nhếch mắt lên, hiên ngang nói.

Nam Sơ lười tranh cãi với anh, chỉ có thể cầu khẩn ở trong lòng mong cho mấy ngày nữa dấu vết tiêu bớt đi.

Ngoài miệng mặc dù ghét bỏ anh ra tay nặng, vẫn không nhịn được ôm chặt anh, “Mấy nữa còn lâu nữa mới gặp nhau...”

“Hả?”

“Em còn nhiều thông cáo.” Cô cọ xát, rầu rĩ nói.

Lâm Lục Kiêu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, tay vuốt ve ở đầu cô, anh biết nếu anh lộ ra một chút luyến tiếc, chỉ sợ cô cũng càng thương cảm hơn.

Vuốt xong, cúi đầu hôn đỉnh tóc cô, “Em cứ làm đi, lúc rảnh rồi tìm anh.”

“Nhưng anh cũng bận...”

“Anh ngoại trừ chuyện công việc không có chuyện khác, một tháng bốn ngày nghỉ tất cả đều để cho em.”

“Ừ, không được gặp người phụ nữ khác.”

Lâm Lục Kiêu cười hừ: “Phụ nữ đâu ra, trong đội anh toàn là con trai.”

Trước có sói sau có hổ, Nam Sơ từ từ nhắm hai mắt, tay đặt trên cổ anh, “Hứa tham mưu là một, bác sĩ Hạ là hai.”

Lâm Lục Kiêu nhìn, đem tay cô bỏ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ngày đó ăn cơm ở khách sạn, Hứa Uẩn đã nói lời tạm biệt với anh, sau này ăn cơm không thấy đâu, còn về Hạ Vãn, một đầu ngón tay cũng chưa để cô ấy chạm vào.”

Nam Sơ ôm không được, vừa lòng gật gật đầu: “Có giác ngộ là được.”

...

Hai người sau đó thật sự vùi đầu vào công việc.

Cô quay phim, anh cứu trợ.

Gần đây thông cáo của Nam Sơ thật sự rất nhiều, không biết tại sao được ít hợp đồng, cũng có thêm đại ngôn, còn được làm nữ chính một bộ phim tuy rằng đạo diễn không là gì, nhưng nghe nói bộ phim này còn rất nổi, lại còn được hai lần lên hotsearch, đánh giá không tồi.

Trước người hắc cô nhiều như vậy, hơn nữa lúc Lâm Khai hút ma túy còn bị tóm cùng, mặc dù bây giờ Lâm Khai đã vào trại cai nghiện thanh niên, nhưng vẫn có không ít người vẫn nghi ngờ cô có hút hay không.

Nhưng cái khó tin là giờ có người nói giúp cô.

Nhưng mà hai ngày sau, cô sẽ biết, những người giúp đỡ cô đó là thủy quân, ngoại trừ có tài khoản trên mạng ra toàn bộ đều trống rỗng, mới đầu còn tưởng là Thẩm Quang Tông mua, hỏi hai lần, Thẩm Quang Tông nói: “Với tình hình hiện tại của cô, mua thủy quân không quá thích hợp, tôi vẫn chờ có phim rồi, mới nói sau.”

Nói xong, cô cũng cảm thấy nghi ngờ, “Rốt cuộc là ai mua thủy quân cho cô?”

Nhưng mặc kệ nói thế nào, sự tình giống như phát triển theo chiều hướng tốt.

Nhưng Nam Sơ vẫn không có cảm giác như cũ.

Mấy năm nay theo chủ trì thiện tu, rất nhiều thứ đều xem nhẹ, càng ngày càng hi vọng có thể bình tĩnh sống.

Mà bên này Tưởng Cách dùng tiền mua tài nguyên mỗi ngày lướt điện thoại đều nói chuyện say sưa.

Một lát chỉ huy trợ lý, “Vai diễn này hợp với Nam Sơ, anh đi tìm bên sản xuất đàm phán đi.”

Mười phút sau trợ lý trở về, “Vai diễn này đã có nữ chính rồi.”

“Ai?”

“Một thành viên nhóm nhạc, Từ Trí Nghệ, là người mới nổi năm nay.”

“Tôi thêm một triệu, anh nói tiếp với bên đó.”

Năm phút sau, “Xong rồi.”

Tưởng Cách hài lòng gật đầu, lại gọi điện cho Hạ Chính Bình: “Tôi xem hậu kì cắt nối biên tập, tôi cảm thấy Liễu Oánh Oánh rất xuất sắc, đem cảnh của nữ chính cắt
đi, để Liễu Oánh Oánh lên chính.”

Hạ Chính Bình cũng không dám: “Nữ chính là tuyến một.”

Tưởng Cách dõng dạc nói: “Sau này Nam Sơ cũng là tuyến một.”

Hạ Chính Bình: “Tiểu tử này, tôi nghe nói cô ấy làm cậu mất mặt không ít, cậu làm gì vậy?”

Tưởng Cách rầm rì một tiếng: “Tôi đây là tinh mắt.”

Hạ Chính Bình cười ha ha, “Cậu vẫn nên cẩn thận với ông cụ đi, cậu làm loạn như vậy, khó tránh khỏi một ngày nào đó ông cụ ra tay đâu.”

Tưởng Cách quen làm loạn, cũng không để ở trong lòng, rầm rì cúp điện thoại, anh ta muốn nâng một người lên, ai dám ngăn cản.

...

Hôm nay, Nam Sơ vừa tham gia một buổi lễ trao giải, kì thực không đến lượt của cô, cũng chỉ là đi vậy thôi, nhưng phóng viên khu thảm đỏ cũng nhiều, cô vẫn mặc đồ lộng lẫy một chút, mặc váy nhỏ cả người rét run trong gió.

Áo khoác của cô ở trên xe.

Lúc mới tới vốn có chút ấm, kết quả cô cùng mấy vị diễn viên đợi lên sân khấu, trong tay vốn có một túi sưởi ấm, kết quả lại bị người bên cạnh lấy mất.

Mấy nữ diễn viên giận mà không dám nói gì, người ngoài tiến vào còn phải mỉm cười.

Diễn viên đều có chức nghiệp giống nhau, bề ngoài quang vinh chói lọi, bên trong lại có nhiều chuyện người ngoài không thể biết được.

Nam Sơ ngồi một lát.

Buổi lễ bảy giờ mới bắt đầu, cô nhìn đồng hồ, lại đi ra ngoài gọi cho Lâm Lục Kiêu một cuộc.

Hai người lâu rồi không gặp.

Dạo này cũng chỉ gọi điện thoại, Lâm Lục Kiêu còn bận hơn cô, di động đều tắt máy, xác suất có thể gọi được cũng không lớn.

Như có kì tích, hôm nay lại có thể gọi được.

Sau mấy tiếng tút tút, tim Nam Sơ đập thình thịch, không hiểu có chút khẩn trương.

Rõ ràng cái gì cũng đã làm rồi, cũng không biết bây giờ lại giống như thiếu nữ mười bảy tuổi, nhớ anh đến phát cuồng.

“Nam Sơ?”

Nghe thấy tiếng của Lâm Lục Kiêu nháy mắt, Nam Sơ liền cảm thấy bỗng chốc được thỏa mãn, “Đội trưởng, tan ca chưa?”

Lâm Lục Kiêu giơ điện thoại ra, một đường đi qua các binh lính, đều bị anh phất tay, đến bãi đỗ xe, trực tiếp mở cửa xe nhảy vào, sao đó đóng “Oành” một tiếng, ngồi ở trong xe, mới có cảm giác thế giới hai người, “Vừa tan ca.”

Người ở hành lang rất nhiều, đều là nhân viên công tác đi đến vội vàng, cũng không ai để ý cô, gió thổi vào, Nam Sơ chà chà tay, “Em ở tiệc trao giải, lạnh chết rồi.”

Lâm Lục Kiêu dựa người trên ghế, châm một điếu thuốc, híp mắt, có thể nghĩ đến hôm nay cô mặc cái gì, mỗi lần nhìn ảnh chụp của cô, liền không nhịn được mà lạnh thay cho cô.

Anh hít một hơi thuốc lá, chậm rãi từ từ nói: “Xứng đáng, ai bảo em mặc ít vậy, trở về anh bảo thím Mạnh tìm cho em bộ áo hoa để mặc vào.”

“Anh thực coi em là bà nội rồi hả?”

Lâm Lục Kiêu rất nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ai nói mặc áo hoa thì thành bà nội hả? Tư tưởng của em có


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện