Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Cao ốc tối đen đứng sừng sững ở trong đêm tối.

Mà lúc này lửa đã bốc lên dữ dội, lửa cháy đỏ bừng cùng với khói đặc bốc lên tận trời.

Đám người phía dưới hét lên chói tai.

Trong buổi tiệc.

Tiếng nổ mạnh phát sinh trong nháy mắt, tiếng nói tiếng cười của mọi người, không phân biệt được.

Nam Sơ cầm ly rượu đứng ở bên cạnh Thẩm Quang Tông.

Ông cụ Tưởng chống gậy lên đài nói lời chúc mừng, dưới đài tiếng vỗ tay như sấm, mọi người cười vui vẻ, giống như không có chuyện nào cao hứng hơn chuyện này.

Lúc này, một tiếng nổ vang lên, tất cả đèn đều tắt.

Đại sảnh nháy mắt chìm vào bóng tối, mọi người hoảng loạn, Tưởng Cách vừa mới sai người ra bên ngoài nhìn xem, kết quả một giây sau, tường thủy tinh trực tiếp bị nổ tung, một ngọn lửa lớn cùng mảnh vỡ thủy tinh, đột nhiên bắn vào.

Bức tường xung quanh mọi người đột nhiên nổ tung, bốn phía đều ngả ngiêng ngã xuống đất, kêu rên khắp nơi.

Sau khi tiếng nổ vang lên, như là tiếng cảnh báo, chính là xảy ra tai nạn.

Mọi người bắt đầu rối loạn chạy trốn khắp nơi, bề ngoài quang vinh chói lọi, cuối cùng bị khao khát muốn sống xé rách.

Khuôn mặt mọi người đều đã trở nên dữ tợn.

Bản năng muốn sống, khiến cho bọn họ bại lộ tính ích kỉ và độc ác.

Trong nháy mắt, nơi phồn hoa này giống như lâm vào địa ngục nhân gian.

Nam Sơ và Thẩm Quang Tông bị dòng người tách ra.

Bên trong đều là bình rượu vỡ tan, rượu chảy đầy đất, không ngừng chảy về phía ngọn lửa trên đất, lửa nhanh chóng bùng lên, không ngừng vây lấy mọi người.

Chỉ chốc lát sau, bốn phía đều là lửa và khói đặc, phong tỏa tất cả đường thoát thân.

Nhiệt độ càng ngày càng tăng, một thoáng chốc, mọi người đã mặt đỏ tai hồng, lửa bên ngoài đã cháy bừng bừng! Trong không khí đều là tiếng báo cháy, trên đầu thỉnh thoảng lại phun nước xuống! Ngọn lửa lại không hề bớt đi.

Một đám người bị ngọn lửa ầm ầm từ tầng dưới phun lên, trong làn khói đặc, giống như không phân biệt được phương hướng, sau đó một ngọn lửa ở giữa mọi người không ngừng nổ bùm bùm.

Tay Nam Sơ bỗng nhiên bị người khác tóm lấy.

Cách làn khói, cô nhận ra là Nghiêm Đại, chỉ thấy cô ấy dùng vải che miệng mũi, khom lưng nói với cô: “Mẹ nó tôi tìm cô cả buổi rồi.”

Nam Sơ thất thần, “Cô tìm tôi làm gì?”

Nghiêm Đại trực tiếp lấy từ trong túi ra một chiếc khăn ẩm ném cho cô: “Che vào.”

Nam Sơ có chút giật mình, “Cô sẽ không hạ độc chứ?”

“Cút!”

Hai người trong làn khói đặc bị mất phương hướng, dựa vào tường nghỉ ngơi, chợt nghe Nghiêm Đại nói: “Lần trước diễn tập bỏ cô lại, lần này coi như bồi thường lại cho cô.”

“Vậy cô thiệt thòi lớn rồi.”

Chớp mắt một cái liền im lặng.

Hai cô gái bỗng nhiên dựa vào tường đối diện nở nụ cười, ánh lửa phía sau hai người cháy ầm ầm.



Lâm Lục Kiêu dẫn theo một đội nhỏ tiến vào vòng cảnh giới.

Phía sau là tiếng xì xào của người dân, vành nón cũng không che được khuôn mặt nghiêm túc của anh, “Nghiêm!”

Toàn bộ lính cứu hỏa đứng nghiêm ngay ngắn!

“Điểm số!” Lâm Lục Kiêu trầm giọng.

“Một!”

“Hai!”

“Ba!”

“…”

“Mười!”

“…”

“15!”

Người đủ.

Lâm Lục Kiêu: “Cứu viện hoàn thành, tất cả trở về đây báo tin cho tôi!”

“Rõ!”

Giữa tiếng ồn ào, bọn họ hô lên vang dội, ánh mắt kiên định.

Bảy tám chiếc xe cứu hỏa tiến tới, Nhị đội trưởng từ trên xe nhảy xuống, nói với Lâm Lục Kiêu, “Nghiên cứu đường thoát chưa?”

Lâm Lục Kiêu ngửa đầu nhìn một cái, vừa rồi Tam đội trưởng gửi tin báo: “Phía cầu thang bị phong kín, tiến vào theo đường chữa cháy thôi.”

Nhị đội trưởng vỗ vỗ vai anh, “Làm đi.”

Vô cùng phiền muộn và bi thương, trường hợp như vậy bọn họ đã trải qua vô số lần, nhưng mỗi lần đều vô cùng bốc đồng.

Hỏa hoạn cao tầng rất bất lực.

Đừng nói 76 tầng, chỉ với trang bị chữa cháy trong nước, khả năng chữa cháy là 50 thước, đại khái cũng hơn 10 tầng, cao hơn nước không thể phun tới, khả năng cột nước phun xa vĩnh viễn không thể đạt được mức cao như vậy, cao nhất cũng chỉ có thể lên tới 50 tầng, mà kết cấu cao tầng bên trong còn phức tạp, bên trong, đều sử dụng tường xi măng cường độ cao, tốc độ nứt nẻ cùng tốc độ thiêu cháy cũng nhanh hơn xi măng bình thường.

Khói đặc khuếch tán ra, tầm nhìn thấp, lao vào gần như vô vọng.

Lâm Lục Kiêu vừa tiến vào đám cháy liền nhận ra lần cứu viện này khó khăn, Tam đội trưởng đã dẫn người qua vài lần, đều bị ngọn lửa ép cho quay lại, ngọn lửa giương nanh múa vuốt lao tới, như muốn nuốt trọn tòa nhà, tình hình còn lớn hơn so với tưởng tượng
của anh.

Nhị đội trưởng lớn tuổi hơn hai người, người đầy kinh nghiệm, trước đã từng tham gia một lần cứu viện 84 tầng, tương đối có kinh nghiệm, “Nơi này chắc là chỗ phát nổ, trước dọn dẹp xung quanh một vòng đã.”

Lâm Lục Kiêu dẫn theo Thiệu Nhất Cửu tìm nửa tầng, mỗi một tảng đá được nhấc lên trong lòng liền hồi hộp, sợ nhìn thấy khuôn mặt của Nam Sơ.

Khói đặc càng ngày càng nhiều, tầm nhìn bên trong rất thấp.

Phía sau vang lên tiếng nổ mạnh, lửa bùng lên mãnh liệt.

Bộ đàm vang lên hai lần.

Lâm Lục Kiêu ấn xuống, Dương Chấn Cương hỏi anh: “Tình hình thế nào?”

“Còn đang tìm kiếm.”

Dương Chấn Cương: “Bên tôi vừa nhận được danh sách, nhìn thấy tên Nam Sơ…”

Từ lúc gặp chuyện không may đến bây giờ.

Anh bỗng nhiên tiêu hóa, người cũng bình tĩnh chút: “Ừ.”

Dương Chấn Cương biết tính tình của anh, lúc nhìn thấy tên Nam Sơ trong danh sách, trong lòng cũng hồi hộp, anh khẳng định không tìm được người liền đi ra, thở dài nói: “Cậu phải bảo đảm an toàn của mình.”

Lâm Lục Kiêu đá văng mảnh thép trước mặt, đeo bộ đàm trên vai, không cảm xúc nói: “Yên tâm, tôi không chết được.”

Dọn dẹp nửa tầng, trở lại trung tâm tập hợp lại với hai đội kia.

Bên Tam đội trưởng có phát hiện, giữ tờ giấy, quỳ rạp trên mặt đất vẽ phác thảo, “Hai cảnh cửa thủy tinh, bên này có một người đàn ông và một cô gái, bên này có hai cô gái. Đi hướng chính diện cũng không đưa người ra được, người đàn ông bên trong hình như không chống đỡ được bao lâu nữa rồi.”

Nghe được hai chữ cô gái.

Lông mày Lâm Lục Kiêu liền nhảy dựng lên.

Anh đứng lên, trực tiếp đề nghị nói: “Dùng dây thả xuống, phá cửa sổ.”

Tam đội trưởng trầm mặc.

Hỏa hoạn cao tầng mà thả dây xuống là không sáng suốt nhất.

Trong tất cả buổi luyện tập, chỉ đạo viên đều tránh thả dây xuống, thứ nhất, thiết bị trong nước không đủ hoàn thiện, thứ hai, bởi vì sợi dây thả xuống dùng dây mềm, hiện giờ lửa đã từ tầng 76 lan lên trên, tùy tiện nổ một cái, có thể làm đứt sợi dây.

Nhị đội trưởng hiểu được cách này không quá thỏa đáng: “Tình hình trên tầng thượng chúng ta cũng không rõ lắm, cũng chưa từng thả dây xuống 100 tầng, chúng ta không có biện pháp bảo toàn an toàn của nhân viên.”

Nguy hiểm đương nhiên là có, khó mà bình an vô sự, nhưng cũng không thể có nguy hiểm mà không làm được.

Lâm Lục Kiêu đội lại mũ: “Cho nên thời gian của chúng ta không nhiều lắm, trong một phút đồng hồ, dây thừng thả xuống vài chục lần đều sẽ không dứt, không phải mỗi tầng đều có lửa cháy. Trước lên tầng thượng nhìn xem! Đừng quên lúc trước chúng ta từng nói cái gì.” Nói xong vỗ vỗ vai hai người, dẫn người xoay người ra ngoài.

Thề sống chết vì nhân dân phục vụ.

Sao có thể quên được.

Hai đội trưởng nhìn nhau một cái, nhìn thấy rõ ánh mắt kiên định của đối phương, “Đi!”

Đàn ông trong lúc hiểu ngầm quả thật không cần nhiều lời, ba người đã hợp tác nhiều lần, cũng biết rõ năng lực của Lâm Lục Kiêu, đồng thời cũng khâm phục nhiệt huyết của anh, đạt được lời đáp, hai người cùng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện